Nữ Nguyên Soái vẻ mặt bình tĩnh, tựa như cũng không ngoài ý muốn, cô nói:
“Cậu hẳn là đã sớm hoài nghi hắn là truyền nhân Ma Quân nhỉ?”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Hắn có phải truyền nhân Ma Quân hay không, với ta mà nói đều như nhau.”
Nữ Nguyên Soái gật gật đầu, nói: “Nếu có một ngày, thân phận của hắn bại lộ, như vậy, tất cả hậu quả tự cậu gánh vác, chị sẽ không lật tẩy thay cậu.”
Phó Thanh Dương nuốt xuống cục kẹo trong miệng, ngạo nghễ nói: “Hắn sống là người của tôi, chết là quỷ của tôi, xử trí hắn như thế nào, tôi định đoạt, người ngoài trước khi khoa tay múa chân, hỏi kiếm của tôi trước.”
“Bốp bốp...” Nữ Nguyên Soái dùng sức vỗ tay, tán dương:
“Không hổ là Tiền công tử, rất khí phách, nói đi cũng phải nói lại, còn chưa chúc mừng Tiền công tử ngài tấn thăng Chúa Tể.”
Cô nói xong, chậm rãi đứng dậy, tùy tay vung lên, giá sách, bàn, truyện tranh đồ ăn vặt vân vân toàn bộ biến mất
Lòng bàn tay Nữ Nguyên Soái phun ra ánh sáng trắng, ngưng tụ thành một thanh kiếm ba thước, mặt không biểu cảm nói:
“Xin Tiền công tử vừa tấn thăng Chúa Tể, chỉ điểm ta tên rác rưởi này một chút.”
Phó Thanh Dương: “...”
Hoàng hôn, ánh chiều tà như máu.
Phòng tiếp khách trang hoàng lịch sự tao nhã, bóng dáng Phó Thanh Dương bỗng dưng xuất hiện, hắn hơi nghiêng người, tựa như đứng không vững, mỏi mệt ngã ngồi ở trên sô pha thủ công.
Tiền công tử anh tuấn bức người, lúc này không còn sự tao nhã lúc tới nữa, má trái sưng phù thành đầu heo, mắt trái bầm xanh sung huyết, răng bị đánh gãy hai cái.
Chân cũng bị đánh gãy.
Âu mục trắng hơn tuyết trải rộng vết kiếm, biến thành bao tải rách, máu tươi đầm đìa.
Phó Thanh Dương ung ngồi ở trên sô pha, thở hổn hển mấy hơi, sau đó nhìn thấy trên bàn trà đặt một bơm tiêm màu vàng trong suốt.
Ở trước khi hắn tiến vào, trên bàn trà không có thứ này.
Sinh mệnh nguyên dịch cũng chuẩn bị sẵn rồi, nữ nhân rác rưởi này. Phó Thanh Dương yên lặng cầm lấy bơm tiêm, tiêm một ống sinh mệnh nguyên dịch vào tĩnh mạch cổ.
Đợi thương thế khôi phục, Phó Thanh Dương cầm lên điện thoại di động trên bàn trà, gọi điện thoại cho trợ lý, giọng lạnh lùng tàn khốc vô tình:
“Chuẩn bị về Tùng Hải!”
Mặt trời dần dần lặn xuống đường chân trời, bóng đêm còn chưa buông xuống.
Trương Nguyên Thanh đưa tay cầm chơi game cho Tiểu Đậu Bỉ, ngửi mùi thơm đồ ăn nồng đậm, mò đến phòng khách.
Trên bàn cơm bày đầy món ngon, cua hấp, canh gà đen, cá Lư Tùng Hải, măng hầm dầu, thịt heo xào chua ngọt, rau xào tỏi, da vịt nướng giòn, măng xào...
Đồ ăn phong phú đến có thể xưng là tiệc.
Bà ngoại còn ở nhà bếp bận rộn, xẻng sắt cùng nồi sắt phát ra tiếng va chạm “Binh binh bang bang”.
Giang Ngọc Nhị đáng thương bị bắt tráng đinh, bị bà ngoại nhốt ở trong nhà bếp nho nhỏ làm nhân viên.
Trương Nguyên Thanh gắp một miếng thịt chua ngọt, ăn nhóp nhép, nghe thấy nhà bếp truyền đến tiếng của bà ngoại: “Nguyên Tử, bạn gái cháu đến chưa?”
“Cháu hỏi một chút đã.” Trương Nguyên Thanh lấy ra điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Quan Nhã: “Đến chưa? Chỉ chờ chị để vào bữa.”
Từ buổi chiều bắt đầu, hắn đã dùng cuộc gọi, tin nhắn thay nhau oanh tạc Quan Nhã, nói cho cô thật sự nếu không đến, cả nhà liền tới chỗ ở của cô.
Quan Nhã mới đầu là không đồng ý, quả thật là bị hắn quấn lấy không có cách nào, nửa đồng ý nửa từ chối nói: Được rồi!
“Nửa tiếng!” Quan Nhã trả lời.
“Nửa tiếng trước chị đã nói nửa tiếng, tôi nhiều nhất chờ chị năm phút đồng hồ, chị không đến, vậy đổi địa điểm ăn.” Trương Nguyên Thanh gửi tin nhắn nói.
“Ai da, phiền chết mất, năm phút đồng hồ!” Quan Nhã trong tin nhắn tràn đầy không tình nguyện.
Trương Nguyên Thanh hướng về phía nhà bếp hô:
“Còn năm phút đồng hồ nữa, cháu đi xuống tiếp cô ấy.”
Hắn biết Quan Nhã nhất định sẽ đến, lão tài xế nói chuyện xưa nay giữ lời, chỉ là có chút ra vẻ.
“Cạch!”
Cửa chống trộm đóng lại, Trương Nguyên Thanh ra ngoài.
Một bên khác, trong phòng ngủ, một trận gió nhẹ từ ngoài cửa sổ ập vào, mành khẽ lay động.
Thần nữ mặc đạo bào nghê thường, cùng nữ quỷ áo cưới đỏ tươi buông xuống ở phòng ngủ.
Chính là lão mõ cùng Quỷ tân nương.
Hai cô mới xuất hiện, tay cầm chơi game lơ lửng ở trước TV đột nhiên rơi “cạch” xuống đất.
Tam Đạo sơn nương nương theo tiếng nhìn lại, thấy một đứa trẻ con mũm mĩm đáng yêu khóc to ngao ngao, vừa lăn vừa bò xuyên tường chạy trốn.
“Đó là tiểu linh phó phu quân nuôi.” Quỷ tân nương thấp giọng giải thích.
Lão mõ khẽ gật đầu.
Cô đi ở trong hồng trần hai ngày, nhắm chừng đã thích ứng thời đại biến hóa, nhìn thấy rất nhiều thứ mới lạ, hiểu biết cách sống của người hiện đại.
Rất thú vị!
Tiếc nuối là, rất nhiều thứ ở trong mắt cô đáng giá thể nghiệm, bởi vì không có thân thể, chỉ đành bất đắc dĩ bỏ qua.
— Thân thể người phàm cùng không đủ để thừa nhận cô nhập vào.
“Phu quân không ở trong phòng.” Quỷ tân nương cảm ứng kỹ một phen, chưa phát hiện khí tức của Trương Nguyên Thanh.