Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 965 - 【Vip】 Phó Thanh Dương Triệu Hồi (3)

【VIP】 Phó Thanh Dương triệu hồi (3) 【VIP】 Phó Thanh Dương triệu hồi (3)

Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Khẳng định không phải vấn đề của tôi nha, mặt khác, chuyện người bạn nữ giới giải thích rõ ràng rồi.”

Linh Quân: “Như vậy, nguyên nhân cảm xúc của cô ấy xảy ra vấn đề, là người nhà cậu quan cảm đối với cô ấy không tốt, cô ấy cuống lên, thậm chí xuất hiện ý nghĩ cam chịu, chỉ muốn nhanh chóng thoát đi, bi quan một chút nữa, thậm chí muốn phân rõ giới hạn với cậu.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Ta đã nói rồi, sẽ giải thích thay cô ấy.”

Linh Quân: “Không không không, giải thích thay cô ấy là cơ sở nhất, một bữa tiệc tối đầy lòng chờ mong ầm ĩ thành như vậy, nghĩ xem bây giờ cô ấy cần nhất là cái gì? Là hứa hẹn của cậu, trấn an của cậu, che chở của cậu, đại bộ phận cô gái thật ra là hiểu lí lẽ, nhưng ở phương diện cảm tình, các cô ấy dễ dàng cảm xúc hóa, cho nên đàn ông cần giải thích trước, sau đó lại trấn an cảm xúc của họ.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Tôi biết, dỗ cô ấy mà, nhưng vô dụng.”

Linh Quân: “Kịch liệt một chút nữa, hôn cô ấy. Để cô ấy biết tâm ý của cậu, để cô ấy biết cảm tình của cậu đối với cô ấy. Nếu lời ngon tiếng ngọt vô dụng, thì dùng phương thức kịch liệt hơn nữa biểu đạt tình yêu của mình, lên đi thiếu niên. Không nói chuyện nữa, tôi đang dùng bữa với bạn gái đây.”

Hôn cô ấy?

Trương Nguyên Thanh nhịn không được nhìn Quan Nhã một cái, trừ ngày đó rời khỏi phó bản giết chóc, khó kìm lòng nổi hôn lão tài xế, hắn đối với phương diện hôn, đã không có kinh nghiệm cũng không có can đảm. Có thể bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào, không chút áp lực tâm lý cưỡng hôn một cô nương, không phải biến thái chính là kẻ nhiều kinh nghiệm tình trường. Trương Nguyên Thanh cả hai thứ đều không phải.

Ngay tại lúc hắn do dự, Quan Nhã lại đã bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Thật sự là làm khó dễ cậu không ngại cực khổ đuổi tới, bây giờ không có việc gì nữa, chị không tức giận nữa, mời ngài Trương về trong nhà chơi điện thoại di động đi...” Vừa nói xong, cô liền thấy Trương Nguyên Thanh tựa như hạ quyết tâm nào đó, vẻ mặt bất chấp mọi giá ghé qua, đưa tay giữ lấy khuôn mặt của cô, đưa miệng tới. Quan Nhã lập tức trợn to mắt, kinh ngạc, mờ mịt cùng bất ngờ không kịp đề phòng khiến cô quên phản kháng, vài giây sau, đôi mắt rung động một cái, phản ứng lại.

Cô dùng sức đẩy, đấm bả vai cùng ngực tiểu nam sinh này, may mọi người đều là cảnh giới Thánh Giả, đổi một người đàn ông bình thường, lúc này đã bị Quan Nhã đánh vỡ xương ngực, xương vai mà chết.

Vẫn mềm mại như vậy, thơm như vậy, nhưng lực đạo đánh người so với lần trước nặng hơn nhiều rồi... Trương Nguyên Thanh ngậm cánh môi lão tài xế, thở chậm lại, tiếp đó càng thêm dùng sức mút vào, cân nhắc đến đối phương ở trạng thái bị ép, không cam tâm tình nguyện, không dám đẩy lưỡi qua, sợ bị cắn. Nhưng cánh môi ẩm ướt ấm áp mềm mại của nữ hài tử, còn hơn mọi mỹ vị thế gian.

Quan Nhã chung quy là không nỡ sử dụng “bạo lực” với hắn, bằng không một ngón tay kiếm khí đã có thể xuyên thủng Nguyên Thủy Thiên Tôn. Hai tay cô chống lên ngực Trương Nguyên Thanh, đầu dùng sức ngả về sau, ý đồ thoát đi. Cô ngã ra sau, Trương Nguyên Thanh liền nghiêng về phía trước, cắn chặt môi Quan Nhã không nhả.

Thẳng đến lúc Quan Nhã lui không thể lui nữa đầu đụng phải cửa kính xe, tư thế biến thành nửa ngã nửa nằm, mà nửa thân trên Trương Nguyên Thanh đã bổ nhào tới trên ghế lái, hai tay chống vào ghế.

“Ô, ô ô...”

Quan Nhã vừa xấu hổ vừa tức, trong cổ phát ra tiếng nức nở khe khẽ.

Trong xe tối tăm chật hẹp, tiếng hai người dồn dập thở dốc quanh quẩn, thỉnh thoảng vang lên tiếng mút vào “chụt chụt”.

Thân thể Quan Nhã dần dần mềm nhũn, cường độ đấm, đẩy yếu bớt, mảng đỏ ửng hiện lên trên má cùng bên tai, ánh mắt hung dữ dần chuyển thành mê ly, bịt kín một tầng hơi nước, mắt lim dim như sợi tơ. Vài phút sau, Trương Nguyên Thanh ngẩng đầu, rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của Quan Nhã.

Quan Nhã nửa dựa nửa nằm lên cửa xe, gương mặt nóng bừng, trong cái miệng nhỏ nhắn hơi sưng đỏ thở ra dồn dập, bộ ngực đầy đặn kịch liệt phập phồng. Trương Nguyên Thanh thì nửa dựa vào ghế, thân thể ngã về phía trước, đầu đội lên trần xe, hơi thở dốc. Hai người nhìn nhau mãi, một người mắt lim dim như sợi tơ, một người ánh mắt nóng cháy.

Đến một lần nữa... Trương Nguyên Thanh nuốt một ngụm nước miếng, một tay rảnh ra luồn vào dưới mông Quan Nhã, nhẹ nhàng nhấc, liền nâng cô từ trên ghế dựa lên. Hắn hơi kéo người lại, kéo Quan Nhã cùng nhau trở lại ghế phụ.

Không gian xe thể thao quá hẹp, hai người thân thể kề sát, Trương Nguyên Thanh có thể rõ ràng cảm nhận được bộ ngực đầy đặn cùng mềm mại của Quan Nhã. Hắn hạ xuống ghế tựa lưng, cố gắng mở rộng không gian, để nửa thân trên của Quan Nhã có thể hơi dán sát vào mình.

Bình Luận (0)
Comment