Hắn một tay nâng bờ mông Quan Nhã, bóp thịt mông tràn ngập co giãn, nhưng lại vô cùng mềm mại, một tay khác vươn vào áo thun, vuốt ve lưng ngọc mịn màng mềm mại chạm đến móc treo dây áo lót. Mà từ đầu tới cuối, Quan Nhã đều chưa kháng cự.
Trương Nguyên Thanh lại mút lấy môi Quan Nhã, một lần này, hắn lớn mật vươn lưỡi ra, khiêu khích cái lưỡi thơm tho phía sau hàm răng.
Quan Nhã lúc ban đầu là không muốn, vụng về né tránh, nhưng theo hắn vuốt ve, hormone dần dần tiết ra, dần dần động tình, liền bắt đầu ỡm ờ, đến cuối cùng kịch liệt đáp lại.
Không biết qua bao lâu, Trương Nguyên Thanh cảm giác môi lưỡi phát tê, rốt cuộc nâng mặt Quan Nhã lên, kết thúc nụ hôn dài.
Lão tài xế mắt lim dim, khẽ mở mắt ra nhìn hắn, tựa như có chút chưa hết thèm, sau đó chôn đầu ở ngực hắn, hai người khẽ thở dốc.
Đại khái có mười mấy giây yên tĩnh, Trương Nguyên Thanh ôm eo Quan Nhã, nhẹ nhàng nói:
“Chị Quan Nhã, chị dẫn tôi về nhà đi, tôi có thể nghĩ đến, ông ngoại bà ngoại đã chuẩn bị sẵn hình cụ, chờ tôi trở về chui đầu vô lưới rồi. Ài, ông ngoại vị kia, làm cảnh sát trưởng cả đời, trong mắt không thể chứa nổi hạt cát, tôi cũng không biết giải thích chuyện Tam Đạo sơn nương nương như thế nào.”
Quan Nhã thấp giọng hừ một cái.
Trương Nguyên Thanh cảm giác được trong lòng cô đã không còn oán khí, nói chuẩn xác, là ôn tồn, ngọt ngào giữa tình lữ, đã áp chế oán khí cùng tức giận. Linh Quân nói không sai, một nụ hôn nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, hữu dụng hơn xa so với giải thích, càng có thể khiến cô lĩnh hội được tâm ý của người đàn ông. Nhưng trấn an phương diện lời nói cũng không thể thiếu, Trương Nguyên Thanh nói:
“Ông ngoại cùng bà ngoại của tôi là hiểu lí lẽ, đợi lát nữa chúng ta đi lên nói rõ ràng.”
“Cậu đi, chị không đi đâu.”Quan Nhã lườm hắn.
Giọng điệu so với trước đó có biến hóa nghiêng trời lệch đất, trước đó là lạnh nhạt xa cách, bây giờ là hờn dỗi.
“Cũng được.”
Trương Nguyên Thanh cẩn thận vuốt ve cái lưng mịn màng đàn hồi của Quan Nhã, áo thun của cô trong bất tri bất giác đã vén lên đến ngực, lộ ra cả mảng lớn da thịt trắng bóc. Vòng eo vừa thắt vào vừa nhỏ, đường nét vòng hông mê người, tỷ lệ mỡ cơ thể cực thấp khiến xúc cảm da thịt căng tràn mịn màng.
Quan Nhã tựa như nghĩ tới cái gì, nâng lên khuôn mặt trái xoan quyến rũ, tức giận nhìn Trương Nguyên Thanh: “Dì trẻ của cậu vì sao nhằm vào chị?”
“Có sao?” Trương Nguyên Thanh vẻ mặt mờ mịt: “Tôi nghĩ dìa áy cũng không nói dối mà, chị lúc ấy không phải nói với dì ấy như vậy sao?”
Quan Nhã hừ lạnh nói: “Chị là Thám Báo, chút tâm tư nho nhỏ đó của cô ấy, sao giấu được ánh mắt chị? Cô ấy chính là muốn đuổi chị đi, muốn để ông ngoại bà ngoại cậu chán ghét chị.”
Trương Nguyên Thanh nhất thời giận dữ:
“Được lắm, Giang Ngọc Nhị này, thế mà lại âm hiểm nhằm vào chị, bản thân không có ai cần, liền không vừa mắt tôi tìm được bạn gái xinh đẹp hiền lành, xem tôi trở về không treo dì ấy lên đánh.”
Quan Nhã nhìn kỹ hắn vài lần, bĩu môi nói: “Không có chút thành ý nào.”
Bỏ đi, dì trẻ thuộc về phạm trù các cô các dì, mà ý nghĩa tồn tại của các cô các dì, chính là bị người ta ghét. Cô bỗng nhiên trợn đôi mắt đẹp, nổi giận đùng đùng nói: “Đừng lấy đồ gia truyền 3 cm của cậu đâm chị.”
Khi nói chuyện, cô thay đổi cái tư thế, muốn tránh cái gì, nhưng không gian xe thể thao chỉ lớn có vậy, dáng người cô lại cao, như thế nào cũng không tránh được thứ phiền lòng kia.
Trương Nguyên Thanh nghe vậy, không phục nói: “Rõ ràng là đồ gia truyền 30 cm.”
“A, cây kim 30 cm... Ưm ~ cậu, cậu đẩy nữa chị giận thật đấy...”
“Vậy chị đừng cựa quậy nữa, chị cựa quậy nữa thì đệm mềm biến thành ổ cắm đó.”
Tường an vô sự một lát, Quan Nhã đột nhiên nói:
“Nữ quỷ gọi cậu là phu quân kia là chuyện thế nào?”
Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, nên đến vẫn phải đến nha, giở lại chuyện cũ là kỹ năng thông dụng của phụ nữ.
“Đó là boss cửa ải nhà ma ở công viên trò chơi Kim Thủy, về sau bị tôi thu làm linh phó, gọi tôi phu quân là thiết lập của cô ấy, nhưng thật ra quan hệ của bọn tôi rất trong sạch.”
“Thật?”
“Ánh mắt nghi ngờ này của chị là chuyện gì vậy? Tôi họ Trương không họ Hứa.” Trương Nguyên Thanh nói đâu vào đấy, quang minh lỗi lạc. Hắn cùng Quỷ tân nương quả thật là thuần khiết.
“Vậy âm thi kia của cậu thì sao? Linh phó nhập vào âm thi...” Quan Nhã không nói nữa, cô tin tưởng Nguyên Thủy có thể hiểu ý tứ của cô.
“Tôi từ trong ánh mắt của chị thấy được đáng khinh, thấy được biến thái, thấy được tà ác, con người không thể, ít nhất không nên. Với lại, tôi họ Trương không họ Hứa.”
“Cái này lại liên quan gì tới họ Hứa.”
“Là một tên họ Hứa khác*.”
* có khả năng tác giả nhắc tới Hứa Thất An, nhân vật chính trong chuyện Đại Phụng Đả Canh Nhân cũng do tác giả sáng tác, một phịch thủ chính hiệu.