Cẩu trưởng lão cũng dâng lên hứng thú, “Bản trưởng lão làm tài phán, Thanh Dương, lực lượng cậu đặt ở cấp 4, điểm kinh nghiệm dưới 50%, cái này sẽ có khác biệt, tôi chủ yếu phụ trách giám sát lực lượng của cậu có quá hạn hay không. Nguyên Thủy, đừng trốn tránh, lấy ra ngạo khí thiên tài của cậu.”
Trưởng lão, trên gương mặt chó của ngài tràn ngập hai chữ “hóng chuyện”... Trương Nguyên Thanh thầm than một tiếng, thấy trốn không thoát tránh không nổi, liền đành phải đứng dậy, nói: “Tôi cần một tấm gương, không cần đạo cụ, gương bình thường là được rồi.”
Quan Nhã lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng luyện công, mười mấy giây sau, cô cầm một tấm gương trang điểm quay về.
“Cảm ơn chị Quan Nhã.”
Trương Nguyên Thanh nụ cười đầy mặt tiếp nhận, lòng trong ngón tay không lộ dấu vết gãi lên tay cô một cái.
Quan Nhã tức giận lườm hắn một cái.
Nhìn thấy cảnh này, Phó Thanh Dương dần dần nhíu mày.
Quan hệ của hai người bọn họ đến một bước này từ khi nào? Ở trong phó bản giết chóc cùng chung hoạn nạn một phen, cảm tình đột nhiên tăng mạnh?
Quan Nhã lui về bên cạnh thập trưởng tao nhã, cùng mọi người đồng loạt lui về phía sau, lui tới bên tường, để lại cho hai người đủ không gian chiến đấu.
Trương Nguyên Thanh cùng Phó Thanh Dương đều tự nhặt lên một cây gậy gỗ mọc đầy gai ngược.
“Vù vù!”
Trương Nguyên Thanh tùy tay vung gậy gỗ vài cái, chiều dài xấp xỉ với đoản kiếm, vừa tay. Nháy mắt cầm lấy vũ khí, trong lòng hắn không còn sợ hãi, ngược lại trào ra chiến ý hừng hực. Hắn cũng muốn kiểm nghiệm một phen sức chiến đấu của mình, càng muốn thể nghiệm một phen Kỹ Gần Như Đạo của Phó Thanh Dương.
Nếu là đối mặt đối thủ khác, cấm đoán sử dụng đạo cụ, Trương Nguyên Thanh sẽ thấy mình thiệt, nhưng đối thủ là Tiền công tử, hắn cảm thấy không sử dụng đạo cụ, người có lợi là mình.
Cho dù hắn đã có được số lượng đạo cụ phẩm chất cao cực kỳ dọa người.
Hai người đều cầm côn, xa xa giằng co. Trong đầu Trương Nguyên Thanh hiện lên kỹ năng của “Kiếm Khách”. Thám Báo sau khi chuyển chức gọi là Kiếm Khách, kỹ năng bị động là có được thiên phú kiếm thuật siêu cao.
Có thể nói, chỉ cần kiên trì bền bỉ tôi luyện kiếm thuật, mỗi một vị Kiếm Khách cảnh giới Thánh Giả, tất nhiên là đại sư kiếm đạo.
Kiếm Khách cấp 4, kỹ năng trung tâm là kiếm khí.
Nhưng còn chưa làm được cảnh giới kiếm khí phóng ra ngoài trong truyền thuyết, mà là đưa kiếm khí vào binh khí, giao cho sắt thường sự sắc bén cắt vàng chặt ngọc.
Ở cảnh giới Thánh Giả, luận năng lực phá giáp, Kiếm Khách là hạng nhất hoàn toàn xứng đáng.
Khi suy nghĩ tung bay, hắn giơ lên gương trong tay soi một chút, trong đôi mắt tràn ngập khí đen, trong đầu gặp kích thích hiện lên tàn ảnh Phó Thanh Dương vung kiếm.
Đây là báo động trước của Tinh Tướng thuật, biểu thị hắn sẽ bị Phó Thanh Dương chém bị thương.
Lúc này, Cẩu trưởng lão cất cao giọng nói:
“Bắt đầu!”
Đôi mắt bình tĩnh như đầm nước lạnh của Phó Thanh Dương chợt sắc bén. ,
Mà Trương Nguyên Thanh ở lúc nghe được hai chữ “bắt đầu”, quyết đoán lui về phía sau, cũng tiến vào Dạ Du, hắn bất chợt biến mất ở phòng luyện công, thu liễm toàn bộ thanh âm.
Phó Thanh Dương còn chưa triển khai công kích, liền mất đi mục tiêu.
Bên tường, Bạch Long xem cuộc chiến khoanh hai tay trước ngực, gật đầu đánh giá:
“Lấy Dạ Du chiến đấu quấn chân, tránh lưỡi kiếm của Phó trưởng lão, chiến thuật không tệ.
Quan Nhã lại lắc đầu nói: “Vô dụng.”
Vừa dứt lời, đặt ngón tay lên trán, một vòng ánh sáng trắng dạng gợn sóng khuếch tán, đảo qua toàn bộ phòng luyện công.
Phàm là người bị ánh sáng trắng đảo qua, xung quanh thân thể đều xuất hiện sóng gợn nhợt nhạt, giống như nước sông lặng lẽ chảy gặp phải đá.
Nơi nào đó phía sau Phó Thanh Dương, rõ ràng không có ai, lại nổi lên gợn sóng.
“Két ~”
Phó Thanh Dương nhanh chóng xoay người, giày da ở sàn nhựa ma sát ra tạp âm chói tai.
Hắn hướng về chỗ nổi lên gợn sóng phía sau, đánh ra đòn chém giản dị tự nhiên.
Móa, quên Thám Báo là mắt thật... Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, ở khoảnh khắc Phó Thanh Dương xoay người, hắn liền phản ứng lại, đang muốn lui về phía sau.
Nhưng, khoảnh khắc khi Phó Thanh Dương nâng lên gậy gỗ, thân thể Trương Nguyên Thanh chợt cứng lại.
Mỗi một dây thần kinh, mỗi một khối cơ thịt, tứ chi cùng đầu óc của hắn giống như đều có suy nghĩ riêng, đều muốn hướng về phía khác nhau né tránh. Nhưng lại đồng thời bi quan cho rằng, mặc kệ tránh như thế nào, đều nhất định sẽ bị chém đầu.
Vì thế thân thể kịch liệt run rẩy, lại trước sau không làm ra được né tránh, đón đỡ các loại động tác.
Loại tình huống này, hắn từng thể nghiệm một lần ở trên người Tốt Qua Sông, nhưng còn có thể giãy dụa một phen.
So sánh với người trước, Phó Thanh Dương chém mang tới cho người ta chỉ có tuyệt vọng.
Một kiếm ra, quy tắc sinh.
“Phốc!”
Trương Nguyên Thanh chợt từ trong trạng thái Dạ Du ngã ra, lảo đảo lui về phía sau, trên ngực be bét máu thịt.