Trương Nguyên Thanh suy nghĩ, nói:
“Chị không muốn quyết liệt với gia tộc, càng sợ tôi bởi vậy đắc tội Phó gia, thăng chức gặp cản trở, cũng lo lắng Phó gia cùng gia tộc Miller ồn ào không thoải mái, tạo thành tổn thất?”
Quan Nhã khó xử gật gật đầu, “Bố mẹ chị rất nhiều năm trước đã ly dị, chị không thân với cha mẹ, trái lại một ít trưởng bối cùng chị em trong gia tộc quan hệ vô cùng tốt với chị. Chị không muốn quyết liệt với gia tộc, nếu không có người thân, thì quá tịch mịch rồi.”
Trương Nguyên Thanh đang muốn nói: “Vậy chị muốn làm như thế nào?”, bỗng nhiên, dạy bảo của đạo sư cuộc đời hiện lên ở trong đầu ~ Cái gọi là cảm giác an toàn, chính là ôm đồm hết ở trên việc lớn, giải quyết tất cả vấn đề. Hắn nói:
“Chị bây giờ là cảnh giới Thánh Giả, cho dù không cần gia tộc che chở cùng cung cấp nuôi dưỡng; vẫn có thể sống rất thoải mái. Bách phu trưởng nhắc nhở chị thăng cấp, là nói cho chị, cường đại, có thể thoát khỏi ỷ lại vào gia tộc.”
Quan Nhã chưa được an ủi, gật đầu lấy lệ.
Trương Nguyên Thanh chuyển giọng, “Muộn nhất giữa năm sau, nhanh nhất cuối năm nay, tôi sẽ tấn thăng Chúa Tể. Đến lúc đó liền đi Phó gia cầu hôn, đường đường Chúa Tể, cưới một đứa con gái Phó gia bỏ đi, chẳng lẽ không phải đưa tay có thể đạt được?”
Quan Nhã chăm chú nhìn hắn vài giây, giống như xác nhận tâm ý nào đó, trên mặt cuối cùng lộ ra nụ cười, ‘ha ha’ nói: “Chúng ta quan hệ gì chứ, dựa vào cái gì gả cho cậu?”
Cái tay Trương Nguyên Thanh ôm vòng eo chậm rãi trượt về phía cái mông, “Chị nói chúng ta là quan hệ thế nào?”
***
Thành phố Kim Sơn.
Thời tiết âm trầm, khác với Tùng Hải mưa to tầm tã, mây đen tuy kéo dài tới thành phố Kim Sơn tiếp giáp, nhưng mang đến là mát mẻ, mà không phải mưa to. Chúng sinh bận rộn vẫn đang vì kế sinh nhai mà bôn ba.
Tiệm trà sữa góc đường, người trẻ tuổi đầu đội mũ bảo hiểm màu lam, mặc đồng phục shipper, ở dưới bầu trời u ám uống sữa sảng khoái.
“Bắc Nguyệt, tôi ngày hôm qua lúc đi ship hàng, đụng phải một người nghề tự do, cảm giác có thể phát triển hắn trở thành thành viên Linh Năng hội, nhưng không rõ hắn gần đây có phạm tội hay không, sợ bị người chính phủ nhằm vào.”
Bánh Bao Máu Người mặt baby tiếc nuối nói: “Nguyên Thủy chó chết... Ài, bình tĩnh bình tĩnh.”
Khấu Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Sợ cái gì, Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ thường thôi, tôi cho dù đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng không dám giết tôi.”
Cậu cứ chém gió đi! Bánh Bao Máu Người đang muốn nói chuyện, điện thoại di động bên cạnh bàn rung lên, hắn buông trà sữa xuống, nắm lên điện thoại di động nhìn lướt qua, con ngươi đột nhiên co lại.
Nội dung tin nhắn:
“Nhân bảng mới tăng thêm một cái treo thưởng: Khấu Bắc Nguyệt, Vụ Chủ, cấp 4.”
“Lý do treo thưởng: chó săn của Nguyên Thủy Thiên Tôn”
“Hạn mức treo thưởng...”
Bánh Bao Máu Người đột ngột nhìn về phía Khấu Bắc Nguyệt, nheo mắt.
***
Tay Trương Nguyên Thanh chộp vào “một nắm” thịt mềm no đủ cực co giãn, lòng trong ngón tay xuyên thấu qua quần luyện công mỏng manh, sờ được đường viền ren bên trong. Hắn ngẩng đầu lên muốn hôn môi Quan Nhã, nhưng cô quay đầu đi, không cho hắn hôn.
Gã này hôn người ta không nhẹ không nặng, cô không muốn lát nữa miệng sưng ra ngoài, “hạng người không liên quan” trong biệt thự nhiều lắm.
Trương Nguyên hạ yêu cầu xuống, như mưa rơi hôn nồng nhiệt lên cái cổ thon dài trắng trẻo của lão tài xế, như chó liếm chụt chụt, rất nhanh, thân thể cô liền mềm nhũn, mắt lim dim.
Đạo sư cuộc đời từng nói, chiếm tiện nghi như công thành bạt trại, phải từng bước xâm nhập, không thể giẫm chận tại chỗ... Bàn tay còn rảnh của Trương Nguyên Thanh thò vào dưới áo luyện công, dọc theo lưng ngọc bóng loáng hướng lên trên, ‘phựt’ một tiếng, cởi ra móc cài áo ngực.
Ngay tại lúc hắn muốn thử sữa rửa mặt một phen, cửa phòng vang lên “cốc cốc”.
Thân thể mềm mại của Quan Nhã run lên, như ở trong mộng mới tỉnh, từ trên người hắn bật dậy, vẻ mặt đỏ bừng hai tay vòng về phía sau lưng, cài lại dây áo. Sau đó hung ác không đủ, quyến rũ có thừa lườm hắn một cái, đi lên mở cửa.
Đứng ở cửa là em gái tai thỏ, đầu tiên là nhìn Quan Nhã hai má ửng đỏ, mặt mày kiều mỵ một cái, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh nằm ở trên giường, nói: “Nguyên Thủy tiên sinh, tiểu thư Annie cùng ngài Bill muốn gặp cậu, thiếu gia đã đáp ứng.”
Annie cùng Bill muốn gặp mình?
Quan Nhã không thân quen đối với hai người, vẻ mặt như thường, nhưng Trương Nguyên Thanh lại có chút bất ngờ, nghĩ một chút, nói:
“Được! Mời bọn họ vào đi.”
Phó Thanh Dương đã đáp ứng, vậy hắn lại từ chối, liền như tỏ ra cố ý đối nghịch với cấp trên, chẳng may Phó Thanh Dương lại yêu cầu luận bàn thì làm sao bây giờ.
Mình vừa tấn thăng Thánh Giả, tiếng tăm vang dội, Annie cùng Bill muốn đến gặp mình, trái lại nói cũng thông... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nghĩ, yên lặng kéo khay chén ra, che tấm kẹp trên chân.