Khó trách nghề nghiệp cảnh giới Chúa Tể tên là Chiến Thần Viễn Cổ, cái này con mẹ nó đặt ở cổ đại, một mình ở trong vạn quân vào bảy lần ra bảy lần không nói chơi, một mình một người đấu toàn quân cũng không có vấn đề gì.
Vừa nghĩ như vậy, Ma Nhãn Thiên Vương đáng sợ cỡ nào, về sau nhìn thấy hắn, có thể cân nhắc kế sách cúi đầu bái lạy.
Ừm, sau khi vượt qua phó bản giết chóc, quyền hạn của mình đã tương đương với chấp sự, có tư cách tìm đọc tư liệu chi tiết Siêu Phàm đến Thánh Giả toàn bộ nghề nghiệp linh cảnh hành giả bản thổ, tìm một cơ hội tìm hiểu một phen... Trương Nguyên Thanh âm thầm quyết định.
Đang nói, cửa phòng họp bị gõ vang, tiếp theo, một em gái tai thỏ đẩy cửa mà vào, trong tay cầm một cái điện thoại di động, thấp giọng nói: “Thiếu gia, điện thoại!”
Phó Thanh Dương nhận điện thoại, đưa tai nghe, khuôn mặt vốn đơ, nhanh chóng ngưng tụ lên một tầng “sương lạnh”.
“Xem vẻ mặt cậu, tựa như có chuyện không tốt lắm.”
Quan Nhã vừa cắt một miếng bít tết đưa đến bên miệng, thấy thế, yên lặng đặt xuống.
Các đội trưởng bên cạnh bàn, cũng ăn ý dừng lại ý định dùng bữa, ánh mắt hướng về phía Phó Thanh Dương.
“Vừa nhận được tin tức, khu Triêu Môn có một tiểu đội bị giết hại.” Thanh âm Phó Thanh Dương lộ ra sự trầm trọng.
Thanh Đằng khẽ biến sắc, thốt ra: “Sao có thể?”
Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói: “Sắc Dục Thần Tướng làm?”
Vẻ mặt người khác cũng lập tức trở nên ngưng trọng.
Vùng duyên hải Đông Nam xưa nay tương đối yên ổn, cả một tiểu đội bị giết hại, bọn họ từ khi vào nghề tới nay, còn chưa bao giờ gặp phải sự kiện ác liệt như thế.
“Tình huống cụ thể không rõ.” Phó Thanh Dương mặt lạnh đứng dậy, nói: “Mọi người theo tôi ra ngoài, đi hiện trường nhìn xem.”
Trong tiếng ghế dựa cao “rầm rầm”, mọi người bên cạnh bàn hội nghị đứng dậy, đi theo Phó Thanh Dương rời khỏi phòng họp.
Trương Nguyên Thanh thì gọi tới em gái tai thỏ đang cầm điện thoại di động kia, nói:
“Cắt bít tết của Quan Nhã một chút, đặt ở trong hộp cơm cho tôi.”
Em gái tai thỏ lập tức bưng khay ăn rời đi.
Trương Nguyên Thanh đuổi kịp mọi người, đoàn người đợi ở phòng khách vài phút, ba chiếc xe MPV màu đen từ từ lái đến, dừng ở cửa biệt thự.
Phó Thanh Dương dẫn các đội trưởng xuyên qua đình viện, đi về phía cổng.
Trương Nguyên Thanh đợi mười mấy giây, thẳng đến lúc một em gái tai thỏ bưng hộp thức ăn vội vàng chạy tới, “Nguyên Thủy tiên sinh, bít tết của ngài!”
“Đa tạ!”
Trương Nguyên Thanh cầm hộp thức ăn chạy ra. Lúc này, đám người Phó Thanh Dương đã tiến vào thùng xe, xuyên qua cửa kính xe trông lại.
Khương Tinh Vệ xuyên thấu qua cửa kính xe, nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm hộp thức ăn, đi thẳng về phía cái xe này của mình, mắt sáng lên, vui vẻ vươn tay:
“Nguyên Thủy, anh là mang cơm cho em sao?”
Nào ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời: “Không phải cho em, trẻ con đói mấy bữa không quan trọng.”
Khi nói chuyện, đã chui vào thùng xe.
Nhân viên đến đông đủ, Phó Thanh Dương giọng điệu thản nhiên nói: “Xuất phát!”
Ba chiếc xe MPV nhanh chóng lái ra khỏi biệt thự vịnh Phó gia.
Trong chiếc xe kia ở giữa, Trương Nguyên Thanh mang hộp thức ăn nhanh đưa cho Quan Nhã ngồi ngay ngắn nghiêm trang, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Dùng hộp thứcn ăn chọc vào vòng eo nhỏ hai cái, Quan Nhã mới quay đầu, gắt:
“Làm gì thế, đừng làm gì đặc thù, nhiều người nhìn như vậy, xấu hổ bao nhiêu.”
Cô tựa như có chút thẹn thùng. Lão tài xế cùng Trương Nguyên Thanh giống nhau, ở phương diện nào đó đều cực kỳ thiếu kinh nghiệm, không mạnh hơn thiếu nữ bao nhiêu.
“Chị buổi trưa chưa ăn.” Trương Nguyên Thanh đặt hộp thức ăn ở trên đùi lão tài xế, cười nói:
“Tôi chỉ quan tâm chị có đói hay không, ánh mắt người khác không cần để ý tới.”
Ánh mắt Quan Nhã lập tức trở nên dịu dàng, ý cười trên khóe miệng mở rộng, cười mỉm nói: “Tiến bộ rất lớn đấy!”
Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của Quan Nhã, thấp giọng nói: “Bởi vì là chị...”
Má Quan Nhã hơi đỏ lên.
“Khụ khụ khụ...” Lý Đông Trạch hàng ghế sau giống người bệnh ho lao dùng sức ho khan,
Ánh mắt thập trưởng nhìn ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Chú ý ảnh hưởng!”
Trương Nguyên Thanh không nói chuyện nữa. Quan Nhã cầm cái dĩa nhỏ bằng bạc, ăn từng miếng bít tết đã cắt nhỏ. Khương Tinh Vệ ngồi cùng một chỗ với Lý Đông Trạch, ở phía sau không ngừng lay bả vai Quan Nhã.
Quan Nhã liền bản thân ăn một miếng, quay đầu đút một miếng, rất nhanh đã ăn hết bít tết.
Màn đêm buông xuống, ô nhiễm ánh sáng của đô thị lớn thay thế ánh mặt trời, độ sinh động của thành thị chưa bởi vì mặt trời xuống núi mà yếu bớt, xe cộ như dòng sông, người đi đường bên đường như dòng suối.
Hơn nửa tiếng sau, ba chiếc xe MPV lái vào một căn chung cư, dưới chung cư đã có mấy chiếc xe chuyên dụng của trị an viên dừng đỗ.
Trương Nguyên Thanh xuống khỏi thùng xe, ngẩng đầu nhìn chung cư cao cấp một lần, nhíu mày nói:
“Nơi này?”
Cả đội ngũ bị giết hại, hắn vốn cho rằng là địa điểm làm việc của hành giả chính phủ, bây giờ xem ra, là chi tiểu đội này điều tra được địa điểm ẩn thân của nghề nghiệp tà ác?