Linh Chu

Chương 1116

Nàng biết rõ thân phận lão giả áo đen trước mặt, chính là một thái thượng trưởng lão Ám Vực, tên là "Tây Môn Túc Đức ", là nhân vật hung ác cùng thế hệ với hốc chủ Đại La Thi Động, đã từng hung uy chấn nhiếp một thời.

Nhưng mà nàng không sợ chút nào, không có khả năng giao linh quả thụ này cho bất cứ kẻ nào khác..

Tây Môn Túc Đức tươi cười âm trầm, nói:

- Gốc linh quả thụ này là tuyệt đại linh căn, dùng tu vị của ngươi không thu được, nhìn ngươi dung mạo thanh lệ, thiên tư xuất chúng, lão phu cố ý thu ngươi làm thị thiếp, ngươi có bằng lòng hay không?

Tây Môn Túc Đức cầm quải trượng, đứng trên lưng rắn mối khổng lồ, áo đen bay trong gió, chỉ cần Diệp Ti Loan dám nói một chữ không, hắn sẽ không do dự ra tay, sẽ không thương hoa tiếc ngọc.

- Muốn chiến liền chiến.

Diệp Ti Loan không có ý định lùi bước, trên người có hào quang vạn trượng, chiến kiếm trong tay có hỏa diễm bốc lên, thân thể hóa thành hơn trăm bóng dáng yểu điệu, uyển chuyển vô song, giống như quần tiên nhảy múa.

Tây Môn Túc Đức cười lạnh một tiếng:

- Chút tu vị ấy cũng dám ra tay trước mặt lão phu?

Hắn duỗi một tay ra, lòng bàn tay quay cuồng, trong lòng bàn tay nắm một phiến vân hải, một chưởng đánh xuống, một chưởng cực lớn đánh vào người Diệp Ti Loan, lại đánh nàng bị thương, nàng lui tới bên cạnh linh quả thụ, khóe miệng tóe máu.

Tu vị Tây Môn Túc Đức thật sự cường đại, nếu không phải tu vị của nàng tinh tiến tới Thiên Mệnh thất trọng trung kỳ, chưa hẳn có thể tiếp được một chưởng này.

Tây Môn Túc Đức ánh mắt biến hóa, đối phó một nữ tử trẻ tuổi lại cần phải ra tay ba lần, chuyện này chính là sỉ nhục uy danh của hắn.

- Nếu ngươi đã muốn chết, lão tử sẽ thành toàn cho ngươi.

Hắn không dám trì hoãn quá lâu, động tĩnh vừa rồi thật sự quá lớn, khẳng định có không ít cường giả đang đuổi tới bên này, phải lấy được linh quả thụ trước khi đám người kia chạy tới.

Diệp Ti Loan làm xong chuẩn bị chiến liều chết, hào quang vờn quanh toàn thân, làn da tuyết trắng sáng long lanh, hai con ngươi giống như hai viên hàn tinh, trong đan điền xuất hiện thần quang mờ mịt.

- Này này, lão đầu, ngươi bao nhiêu tuổi còn, cũng dám ở trước mặt nhị đương gia ta làm cướp bóc, đoạt sinh ý ah.

Nhị đương gia bước ra một bước, phóng ra ba mươi dặm đường, hắn đáp xuống vách đá màu xanh, đứng bên cạnh Diệp Ti Loan, hai tay cầm chiến phủ, mặt của hắn dung quang tỏa sáng, chiến ý sôi trào.

Nhị đương gia tự nhiên dung quang tỏa sáng, tâm tình cũng vô cùng tốt, vừa rồi hắn tìm được bốn linh quả, đều là linh quả ngoài ba ngàn năm, trong đó có hai quả linh quả nghiền nát tương đối nghiêm trọng, nhưng mà cũng là kỳ trân có một không hai, vật báu vô giá, đặc biệt là trong đó có linh chu quả năm ngàn năm trân quý nhất, tổn hại cực nhỏ, cho dù có cho hắn một trăm cổ thành cũng không đổi.

Đạt được chỗ tốt lớn như thế, tâm tình của hắn muốn không tốt cũng khó khăn, đương nhiên chuyện này Tây Môn Túc Đức tự nhiên không biết, thời điểm hắn tới thì linh quả đã bị mấy người kia hái, tìm khắp nơi cũng chỉ là linh quả thụ còn sót lại, vô cùng gây chú ý.

Nhị đương gia đương nhiên sợ hãi Diệp Ti Loan bị Tây Môn Túc Đức bắt đi, nếu nàng bị Tây Môn Túc Đức bắt, nói ra mấy người bọn họ đạt được linh quả, tất nhiên sẽ chọc ra phiền toái lớn, cho nên thời điểm này hắn không thể không ra tay giúp Diệp Ti Loan.

Phong Phi Vân cũng đuổi tới, hắn đứng bên cạnh Diệp Ti Loan, tâm tình cũng rất tốt, hắn đạt được chỗ tốt còn cao hơn nhị đương gia vài lần, chỉ đạt được một Thánh Bồ Quả tám ngàn năm đã là thu hoạch cực lớn.

Phong Phi Vân bộ dáng người trung niên, trong tay giơ phật chin cao chím mét lên, khí thế như cầu vồng, nói:

- Lão đầu, hẳn là khi dễ chúng ta không người.

- Lại muốn cướp lấy vô thượng linh căn mà chúng ta khổ sở mới tìm ra được, còn phải nhìn ngươi có bản lĩnh hay không đã.

Tu Hoa Thập Tam Nương đi qua, tuy nàng tới cuối cùng, nhưng vẫn đạt được chỗ tốt lớn lao.

- Đúng vậy, linh quả thụ này là Diệp tỷ tỷ liều tánh mạng mới tìm được, chúng ta phải bảo vệ nàng, ai dám cướp đoạt chính là kẻ thù của chúng ta.

Tiểu tà ma khuôn mặt đỏ bừng, nàng đạt được chỗ tốt còn nhiều hơn nhị đương gia.

Mấy người kia đều khôn khéo đến cực điểm, mang tất cả trọng tâm dời lên linh quả thụ, nhưng lại nói vì linh quả thụ này bọn họ có thể ác chiến một trận, nếu ai dám nhúng chàm chính là kẻ thù của bọn họ.

Tây Môn Túc Đức cười lạnh, quét mắt nhìn qua mấy người trước mặt, nói:

- Một đám ô hợp, chỉ bằng các ngươi cũng có thể là địch với Tây Môn Túc Đức ta sao?

Tây Môn Túc Đức chính là đại lão tà đạo, cường giả Thần Tấn vương triều nhiều như vậy, cơ hồ đều biết mấy người kia chẳng ra gì, hơn nữa còn chưa nghe qua tục danh, có lẽ là nhân tài mới xuất hiện, cho dù thực có vài phần tu vị, căn bản không lọt mắt hắn, lực lượng một người có thể quét ngang.

Tu vị nhị đương gia thập phần cường hãn, tuyệt đối có chiến lực mạnh hơn Phong Phi Vân, ẩn nhẫn mấy trăm năm, đã sớm muốn tìm thời gian đại khai sát giới, hôm nay thập phần hưng phấn, có chút nhịn không được muốn giết người, hai tay hưng phấn tới mức run rẩy.

Tây Môn Túc Đức chắp hai tay sau lưng, trường bào rủ xuống, nhìn hắn một cái, cười nói:

- Như thế nào, nghe được tục danh của ta nên run rẩy sao?

Tà đạo Ám Vực lại có hai lão giả đuổi tới, đều thân mặc hắc bào, ngồi trên lưng linh thúc, tóc trắng cùng râu ria đều bạch trắng, chính là hai tên thái thượng trưởng lão, phân biệt gọi là Cổ Bát Chỉ, Kim Thảng.

Tây Môn Túc Đức, Cổ Bát Chỉ, Kim Thảng là ba người cao cấp nhất của Ám Vực, trừ vực chủ Ám Vực, tu vi của bọn họ cường đại nhất, trong ba lão đầu này, Cổ Bát Chỉ cùng Kim Thảng đã bế quan hai trăm năm, rất ít đi lại trong Thần Tấn vương triều, nhưng mà uy danh vẫn làm cho người ta sợ hãi.

- Ba cự đầu Ám Vực đều tiến vào Đồng Lô Sơn.

Tu Hoa Thập Tam Nương cau mày.

- Ngươi nhận ra?

Tiểu tà ma hỏi.

Tu Hoa Thập Tam Nương gật gật đầu, nói:

- Trước đây thật lâu, ta gả cho thúc thúc của Cổ Bát Chỉ, đáng tiếc đêm động phòng thúc thúc của hắn bỏ mạng, Cổ Bát Chỉ tưởng rằng ta giết thúc thúc của hắn, đặc biệt từ Ám Vực chạy về muốn giết ta, ta sớm thu được tiếng gió, bỏ chạy đi, ai, thúc thúc của hắn là tướng công thứ tư bị ta khắc chế, anh tuấn tiêu sái hơn người, chúng ta đã từng ước định sông cạn đá mòn, thiên trường địa cửu, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng cầu được chết cùng tháng cùng năm, chỉ tiếc hắn lại đi trước.

Nàng nói xong buồn vô cớ.

- Nếu ước định chết cùng tháng cùng năm, sau khi hắn chết, vì sao ngươi không đi theo hắn?

Tiểu tà ma rất ngạc nhiên nói.

- Khục khục... Tâm ta khi đó đã chết.

Tu Hoa Thập Tam Nương cảm giác xấu hổ.

- Đã như thế, vì sao ngươi tái giá thêm chín lần?

Tiểu tà ma càng thêm hiếu kỳ.

Tu Hoa Thập Tam Nương nói:

- Tâm tuy nhiên chết, thân thể vẫn chưa có chết,

". . ." Tiểu tà ma.
Bình Luận (0)
Comment