Linh Chu

Chương 130

Ầm!

Phong Phi Vân đem thiền trượng vô địch bất ngờ cắm vào trong lòng đất, chấn động ra một đạo đại lãng kim sắc, đem mặt đất chấn đắc lên một hồi sôi trào.

Bị một cổ đại lực này trùng kích, hai vị nữ tử sinh đôi kia căn bản không cách nào đứng vững chân được, bị Phong Phi Vân xuất ra hai chưởng liên tục làm cho các nàng ấy bị đánh bay ra ngoài, ngã vào trong Tửu trì nhục lâm, hương diễm đầy đất.

Bá!

Trên ngón tay ngưng tụ tật phong, điểm tay một cái, đem họa bút trong tay của Vân Nhi bị chấn vỡ, dễ dàng giữ lại hai cánh tay ngọc của nàng.

Vô địch thiền trượng trực tiếp chống ở chiếc cổ ngọc trắng nõn mịn màng của nàng, chỉ cần Phong Phi Vân hơi phát ra lực là có thể đem chiếc cổ của nàng bị xuyên thủng qua.

Những nữ tử tuyệt sắc có mặt ở đây cũng không ít, các nàng ấy vẫn còn muốn ra tay nhưng lại do dự vì Vân Nhi đang ở trong tay của Phong Phi Vân, trong lúc nhất thời một đám đông nữ tử đằng đằng sát khí xông tới, nhưng không có người nào động thủ.

- Vô Hà công tử, bây giờ ngươi có thể xuất hiện được chưa?

Phong Phi Vân cất cao giọng hỏi.

Trong tòa cung điện thuần kim kia vẫn im lặng thật lâu, chỉ có thể nghe được bên trong có tiếng rượu nhỏ giọt, rõ ràng là có thể nghe được.

Mỹ ngâu của Vân Nhi nhẹ nhàng chớp động, giống như là dính thủy tinh vậy, tuy là bị Phong Phi Vân chế trụ nhưng lại không có chút sợ hãi nào, cười nói:

- Ngươi lại có thể lấy ta ra để uy hiếp công tử nhà ta, ngươi cũng đã quá coi trọng trọng lượng của ta ở trong lòng công tử rồi.

Dung mạo Vân Nhi tuyệt sắc, tu vi không tầm thường, khí chất lại càng là hiếm thấy trong thế gian, cho dù là ở tại một nơi rất nhiều mỹ nhân nhưng cũng được coi là giai nhân nổi bật, Phong Phi Vân tuyệt không tin nàng ta ở trong lòng của Vô Hà công tử không có một chút trọng lượng nào.

Nhưng mà lần này Phong Phi Vân lại đoán sai rồi, vị Vô Hà công tử này không chỉ là một người đa tình mà còn là một người vô tình nữa, nữ nhân của mình bị tên nam nhân khác chế trụ, hắn thậm chí ngay cả một câu cũng không nói, có vẻ hết sức thờ ơ.

Phong Phi Vân cuối cùng vẫn thực sự không thể giết Vân Nhi, trực tiếp buông nàng ra, sau đó liền sãi bước về phía cung điện thuần kim mà đi tới, nói:

- Lần này ta tới đây thăm viếng cũng không phải vì muốn đánh nhau, chỉ muốn hiểu rõ một chuyện ...

- Dừng bước.

Sâu trong cung điện cuối cùng cũng truyền ra thanh âm của Vô Hà công tử, tiếng quát to làm cho Phong Phi Vân phải dừng bước lại.

Lúc này, Phong Phi Vân vừa đúng lúc đứng ở ngưỡng của đại môn của cung điện thuần kim, kiên định dừng lại.

Một hồi lâu sau, Vô Hà công tử lại nói:

- Một người mặc phật y, cũng không phải là người ở trong phật môn. Một tay cầm thiền trượng, mà cũng không phải là chủ nhân của thiền trượng. Xem ra ngươi chính là một người trong lời tiên đoán, ngươi tên là Phong Phi Vân đúng không?

Hắn hình như đang lẩm bẩm lầu bầu, lại tựa như là đang nói với Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân nói:

- Lời tiên đoán gì?

Tất cả mọi người sẽ không xuất thủ, lẳng lặng nghe Vô Hà công tử nói ra một đoạn bí ẩn cổ xưa.

- Hơn một ngàn năm trước, có một vị đại hiền phật môn đã từng tiên đoan, hơn một ngàn năm sau, sẽ có một người mặc phật y, lại không phải là người trong phật môn. Một tay cầm thiền trượng, mà cũng không phải là chủ nhân của thiền trượng, đi đến lấy một món đồ vật trong phật tháp. Món đồ này hết sức quan trọng, chỉ có người trong lời tiên đoán kia mới có thể giành được, những người khác nếu như dám vượt qua điều cấm sẽ gặp phải tai ương ngũ lôi oanh.

Vô Hạ công tử chậm rãi nói, hiển nhiên là đã khẳng định Phong Phi Vân chính là người trong lời tiên đoán kia.

Rõ ràng là có thể tiên đoán chuyện của hơn một ngàn năm về sau, tu vi của vị đại hiền phật môn này quả thực không thể đo lường được, chủ yếu nhất chính là hắn đã hiểu rõ được thiên đạo vận hành, vượt qua xa người bình thường.

Phong Phi Vân trầm ngâm chốc lát, nói:

- Nói như vậy thì tổ tiên của các hạ chính là người bảo vệ tòa phủ đệ này?

- Không, ta cũng chỉ là bị người khác nhờ vả mà thôi, cũng không ở lại nơi này lâu.

Vô Hà công tử nói.

- Người nào nhờ?

Phong Phi Vân nói.

- Ngươi cũng đừng hỏi nhiều, dù sao cũng không phải là người của vương triều Thần Tấn, giống như chúng ta chỉ là loại tiểu bang tiểu quốc, cho dù nói ra, ngươi cũng không biết.

Vô Hà công tử hiển nhiên là không muốn nói nhiều lời.

Bá! Bá! Bá! Bá! Bá! Bá! Bá! Bá!

Tám tiếng xé gió vang lên, có tám đạo khí lưu từ trong cung điện truyền ra, trực tiếp bay ra ngoài, như tám đạo mũi tên nhọn.

Ống tay áo của Phong Phi Vân vung lên một cái, liền đem tám đạo linh quang kia thu vào trong bàn tay, mở bàn tay ra nhìn vào, đúng là tám tờ phù lục.

- Thương sinh động phù!

Trong lòng Phong Phi Vân vui vẻ, tám tờ thường sinh động phù này cùng với tờ ở trên người của hắn là giống nhau như đúc, xem ra đây chính là cánh cửa để mở được cửa tòa phật tháp kia, là mấu chốt để lấy được Nạp Lan phật y và phỉ thúy phật châu.

Dưới sự chỉ dẫn của một tỳ nữ, Phong Phi Vân liền hướng về hậu viên của tòa phủ đệ bước đi, rất nhanh lại liền thấy được chín tòa phật tháp dị vực đứng vững thật cao.

Chín tòa phật tháp này có lỗi kiến trúc khác thường so với tất cả miếu thờ ở Nam Thái phủ, vừa nhìn thì đã biết là kiến trúc phật môn dị vực, kết hợp với lời nói vừa rồi của Vô Hà công tử, khiến cho người ta không khỏi suy đoán vị Vô Hà công tử này có phải là một vị đại nhân vật của một quốc gia nào đó hay không.

Vương triều Thần Tấn tuy rằng chính là một tòa đại vật khổng lồ, địa vực hơn mấy chục vạn lý, nhưng mà xung quanh cũng có rất nhiều tiểu quốc gia phụ thuộc, của cải của Vô Hà công tử kinh người, tập tục kỳ dị, làm cho lòng người sinh ra vô số liên tưởng.

- Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì, cho dù hắn là vương tử của một quốc gia nào đó thì liên quan gì đến mình.

Phong Phi Vân đem chín tờ thương sinh động phù lấy ra, nắm ở trong tay, trực tiếp hướng về phía chín cây cổ liễu to lớn bao lấy chín tòa phật tháp kia mà bước đến.

Từ đầu đến cuối, Phong Phi Vân cũng không có gặp mặt vị Vô Hà công tử kia.

Tiếng nước chảy "róc rách"!

Trong cung điện thuần kim, mảnh màn màu trắng hạ xuống, có một thiếu nữ người mặc cung trang (trang phục trong cung điện) đang tắm gội cho Vô Hà công tử, hắn nằm trong ôn tuyền liên trì (hồ nước nóng), sương mù lượn lờ, thấy không rõ bộ dáng của hắn.

Tỳ nữ đưa Phong Phi Vân đi đến phật viên cũng đã trở lại, cung kính quỳ mọp bên cạnh ôn tuyền liên trì.

- Hắn đã tiến vào?

Vô Hà công tử nói.

- Dạ!

Tỳ nữ rất cung kính, nói.

- Chín tờ động phù đều xuất hiện, phật y phật châu sợ là cũng phải xuất thế, xem ra hoạt tử nhân ở Kính Hoàn Sơn thực sự muốn sống lại, Thương sinh tự thực sự chìm vào trong lòng đất một nghìn tám trăm năm sợ là cũng muốn từ trong lòng đất nổi lên.

- Chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động đến tất cả đại thế lực ở Nam Thái phủ, giai nhân tuyệt sắc đi vài nhất định không phải ít, loại náo nhiệt này bổn công tử cũng không thể bỏ qua.
Bình Luận (0)
Comment