Linh Chu

Chương 131

Vô Hà công tử tuy là nói rõ là vì tuyệt sắc giai nhân, nhưng mà Kính Hoàn Sơn xảy ra đại biến, xuất thế làm sao lại có thể chẳng qua chỉ có tuyệt sắc giai nhân, linh bảo nghìn năm trong đó chỉ sợ là hắn cũng muốn phân chia.

Lần này đúng là một trận phong vân hội tụ, long hổ chi thế hiện ra, thế lực khắp nơi đều muốn lên đài.

- Đệ bát trưởng lão của Phong gia thăm hỏi, xin Vô Hà công tử hiện thân gặp mặt.

Bên ngoài phủ đệ truyền tới một tiếng sóng âm trùng trùng điệp điệp, chấn đắc làm cho cung điện thuần kim trở nên run run.

Vô Hà công tử căn bản là coi như không có nghe được một thứ gì.

Hắn hình như ngay cả một câu nói cũng lời, mà trên thực tế là hắn đối với nam nhân cũng quả thực là rất ít nói chuyện, lời của hắn cũng đều là nói cho nữ nhân nghe.

Đệ bát trưởng lão lần theo khí tức của Phong Phi Vân mà tới, biết Phong Phi Vân đã đi vào tòa phủ đệ này.

Đối với tiếng tăm của tòa phủ đệ này, hắn vẫn có nghe thấy, biết được chủ nhân của nơi này là một vị kỳ nhân, sau lưng có một thế lực lớn nâng đỡ, cho nên cũng không có trực tiếp xông vào.

Thấy rất lâu mà không có câu trả lời, đệ bát trưởng lão lên tiếng lần nữa:

- Phong Phi Vân là kẻ phản đồ của Phong gia ta, Vô Hà công tử nếu như bao che cho tên phản đồ này, cũng là không nên chút nào.

Đệ bát trưởng lão của Phong gia là loại tuân theo thân phận vô cùng, bình thường cũng rất ít lộ diện, một khi lộ diện nhất định sẽ có vô số người chủ động nghênh đón, vẫn chưa từng gặp phải sự thất vọng như hôm nay.

- Đã như vậy, thì Phong mỗ chỉ có thể đắc tội.

Đệ bát trưởng lão chậm rãi hướng về phía trước đẩy ra một chưởng, từng đạo kình khí màu đen lan tràn ra trên cánh tay của hắn, hóa thành từng vòng phong quyển, cuối cùng biến thành hình dáng thực chất.

Thất đầu kỳ ngưu chi lực!

Mỗi một đầu kỳ ngưu đều cao đến mấy trượng, giống như một toàn núi nhỏ, bảy đầu kỳ ngưu cùng lúc bị đánh ra, vó sắt đạp phá trường không, như thiên quân vạn mã đánh giết tới, có thể dễ dàng đem cả tòa phủ đệ san thành bình địa.

Thấy ngưu chi lực, chính là lực lượng sáu mươi bốn vạn cân, cái này cũng chưa phải là đệ bát trưởng lão toàn lực xuất thủ.

Phong Phi Vân bây giờ cho dù nhờ vào miểu quỷ ban chỉ cũng có thể đánh ra tứ ngưu chi lực, tương đương với lực lượng tám vạn cân, chênh lệch bực này, quả thực là không thể tính toán được.

Ầm!

Nhưng mà lực lượng thất đầu kỳ ngưu còn chưa có chạy đến cửa chính thì đã bị một chưởng ấn từ trong cung điện thuần kim làm cho chấn vỡ, xé rách thành từng đạo bụi mù.

Đạo chưởng ấn này có sức mạnh vô địch không gì có thể phá nổi, oanh phá kỳ ngưu, trực tiếp đanh bừa vào đệ bát trưởng lão một cái.

Ầm!

Đệ bát trưởng lão liền lùi lại ba bước mới có thể đứng vững chân, trên mặt đất cũng bị đạp thành ra cái vết chân sâu một thước.

- Tối nay bổn công tử mệt, không muốn xuất thủ nữa, người của Phong gia các người đừng trở lại chọc ta, nếu không ta sẽ giết người.

Thanh âm của Vô Hà công tử mênh mông, giống như là sương mù trong mây, tràn đầy khó lường.

Vị Vô Hà công tử này tuổi còn trả, tu vi thực sự đã là thâm sâu khó lường được, tuy là một chưởng vừa rồi của đệ bát trưởng lão cũng chưa phải là dùng hết toàn lực nhưng mà đối phương có thể đẩy lùi được hắn, liền đủ để nói rõ thực sự bản thân cường đại thế nào.

Nếu muốn kiên quyết tấn công không phải là không có khả năng, nhưng mà nhất định sẽ phát sinh ra đại chiến sinh tử, nếu như chọc tới thế lực sau lưng của Vô Hà công tử, đó chính là làm cho gia tộc gây thù chuốc oán với nhiều người, vì một tên Phong Phi Vân, thực sự là không có lời.

Đệ bát trưởng lão cân nhắc trong chốc lát, phân tích lợi hại liên quan tới trong đó, liền chậm rãi thối lui, biến mất ở trong mà đêm.

Ầm!

Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền vang, tiếp đó chính là vô số tia chớp đan vào nhau, rồi một trận mưa to đột nhiên đáp xuống.

Trận mưa này thực sự là rất lớn, mưa ào ào như trút nước, gió rét gào thét, sấm sét đan xen, khiến cho cả Tử Tiêu phủ thành đều rơi vào trong màn mưa.

Ầm ầm!

Một tiếng sấm sét tựa như đồi núi bị đổ sụp, mấy đứa tiểu hài tử đứng dưới mái hiên xem mưa cũng cả kinh nên rụt cổ một cái, tiếp theo chính là ánh chớp màu trắng lóe mắt cắt đứt trường không, giống như một chuôi thiên đao đem cả thế giới chém thành hai khúc.

Đây chính là thiên uy, nếu như bị lôi điện như vậy bổ trúng, cho dù là một vị trưởng lão tu tiên oai phong một cõi, sợ là cũng lập tức hóa thành tro bụi.

Mà đang ở trong một đêm mưa thế này, một tin tức kinh thiên động địa truyền khắp Tử tiêu phủ thành, vô số đại gia tộc và đại tiên môn đều triệu tập cường giả, cho đòi mở cuộc họp khẩn cấp, rất nhanh liền có rất nhiều cao thủ tu tiên, cỡi thiết kỵ (kỵ binh) trùng trùng điệp điệp vội vàng đi ra khỏi cửa chính của phủ thành, hướng về phương xa chạy đi.

Cái này đã định trước không phải là một đêm yên ổn rồi, có trận chiến vô danh xảy ra, làm vỡ nát một mảng lớn nội thành, lúc đội vệ binh của phủ thành đi tới, nơi đó chỉ còn lại những mảng tiên huyết đầy đất, huyết thủy cùng với nước mưa trộn lẫn vào nhau, cuối cùng là hoàn toàn bị cuốn đi mất.

Chuyện Phong gia truy sát kẻ phản đồ cũng không có bị bỏ quên, khắp cái đại môn trong Tử tiêu phủ thành đều bị bao vây, có cao thủ trấn thủ, Phong Phi Vân có chạy đằng trời cũng không thoát.

Ầm ầm ầm!

Tiếng sấm vẫn còn đang gầm thét.

Hạt mưa lớn chừng như ngón tay cái của con người vậy, rơi ở trên mái ngói phật tháp nghìn năm, phát ra tiếng "lộp bộp tí tách", thế nhân không cách nào yên tĩnh.

Phong Phi Vân lần này là từ cửa chính đi vào phật tháp, cảm thấy bố cục đến nơi này cùng với bố cục của phật tháp Thương sinh tự có phần giống nhau, nhưng cũng có những chỗ khác nhau, mang theo phong tình dị vực.

Trên vách tường loang lổ tràn đầy mạng nhện, có nơi bởi vì bị rỉ nước nên bị nước mưa xâm nhập làm cho ẩm ướt, phát ra mùi ẩm mốc.

Men theo một cái cầu thang bằng gỗ uốn khúc đi lên, từng bước một cứ như đi vào trong bóng tối vô biên.

Nhưng mà lần này lại chõ chỗ khác nhau, chín tờ thương sinh động phù mà Phong Phi Vân nắm trong tay bắt đầu toát ra ánh sáng rực rỡ, nhẹ nhàng từ trong bàn tay bay lên, chín tờ giấy giống như những ngọn linh đăng chiếu sáng ở giữa không trung, rọi sáng con đường phía trước.

Có chín tờ thương sinh động phù này soi sáng, đem những trận vân trên mặt đất và trong không khí đều được rọi sáng nên có thể thấy rõ ràng, Phong Phi Vân có thể tránh qua mê trận, từng bước đi vào trong trung tâm của phật tháp.

Món phật y kia vẫn nằm ở trong cái khay ở giữa tòa phật tháp, phật y có màu xanh xám tro, vừa cổ lỗ sĩ mà lại bình thường, phía trên không mang theo bất cứ linh tính nào, ngay cả vải vóc sử dụng cũng là loại vải bông mỏng bình thường nhất.

Trên phật y có thêu một buội hoa bỉ ngạn, viền hoa có dòng chữ nhỏ: "Hoa bỉ ngạn, một ngàn năm mới nở, một ngàn năm mới tàn, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau, tình không vì nhân quả, duyên đã định sinh tử".

Thành ngữ của Hoa bỉ ngạn nhiều thần thương, thấy được dòng chữ nhỏ này khiến cho người ta không khỏi sinh ra một phần bi thương.
Bình Luận (0)
Comment