Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 141

Sau màn biến hóa vừa rồi cũng không còn ai dám ngó nghiêng sang Long Hiên nữa, không khí dần trở lại sôi động hơn, đám người tụ lại bắt đầu tán dóc.

-Các ngươi có biết tin gì về Sở Ngọc sư tỷ chưa.

Vừa nghe tới tên Sở Ngọc, Vương Lăng liền dỏng tai lên nghe, vốn là mấy tháng này hắn dường như quên mất sự tồn tại của nàng, cũng thật áy náy, nữ nhân nhiều quan tâm cũng không hết được.

Vị sư đồ kia dõng dạc lên tiếng, bắt gặp cả tràng người lắng nghe, có kẻ biết tin thì không nói gì, có kẻ chưa biết thì lắc đầu. Thấy vậy vị sư đệ kia giương cằm bắt đầu ba hoa:

-Nghe nói Sở Ngọc sư tỷ sắp thành thân rồi.

-Cái gì. Là thật sao.

-Làm sao có thể như vậy.

Cả đám sư đồ đồng môn náo loạn một phen, với việc Sở Ngọc sắp thành thân vô cùng tiếc nuối, ai cũng biết Sở Ngọc vô cùng có danh tiếng trong tông môn, luận tướng mạo, thiên phú đều vượt xa người, rất nhiều đệ tử hâm mộ nhớ nhung.

Riêng Vương Lăng vừa nghe tin này thì giật mình đánh rơi cả đôi đũa trên tay. Long Hiên thấy hắn như thế cũng biết là vì cái tin kia, có chút hậm hực nhưng vẫn cười nói:

-Có phải ngươi đang thất tình không.

-Đâu có, chỉ là đệ thắc mắc không biết chú rể là ai thôi.

-Điều này liên quan ngươi sao.

Vương Lăng không nói, trong lòng chất chứa tâm sự, như giải đi mối nghi hoặc trong lòng hắn vị đệ tử kia tiếp tục nói.

-Các ngươi có biết chú rể là ai không.

-Là ai? Nói mau đi.

-E hèm. Nói ra chắc các ngươi không ngờ, thật ra nàng được gả cho Hoàng Linh Du kia.

-Cái này cũng là tuyệt phối nha.

-Ta thấy chưa chắc, sư tỷ như thề thì Hàn Phong kia may ra mới xứng.

-......

Tuy có chút không muốn thừa nhận nhưng đám đệ tử vẫn phải công nhận hai người họ cũng rất đẹp đôi, gia thế Hoàng Linh Du kia ai cũng biết rõ là không thể xem thường.

Vương Lăng vừa nghe xong thì giật nảy mình, hắn còn mơ hồ nghĩ tới Lộc Khách, thật không ngờ sao lại biến thành Hoàng Linh Du kia, hắn còn tưởng thằng cha đó bị gay nữa chứ. Hắn ăn xong nhìn qua Long Hiên cười:

-Sư tỷ chúng ta tiếp tục đi dạo thôi.

-Thôi, hôm nay ta chán rồi, khi nào ta rảnh thì lại tới tìm ngươi.

Nhìn ra trong mắt hắn có nét u phiền, Long Hiên nhìn biểu hiện hắn biết hắn là đang không có tâm trạng mà đi chơi cùng mình, nàng tuy tinh nghịch là vậy nhưng vẫn có thể hiểu rõ lòng người, biến cố lúc trước cũng làm nàng thay đổi tính khí một chút, trưởng thành hơn hẳn. Vương Lăng còn chưa kịp phản ứng thì Long Hiên đã phi không bay đi mất, hắn nhìn theo nàng thầm cảm tạ.

Lập tức hắn không ngần ngại mà lẻn vào phủ của Sở Ngọc mà hỏi rõ đám cưới kia, hắn có thể mơ hồ đoán được đây là nàng không hề tình nguyện, là bị bắt ép mà thôi.

Tuy hắn với Sở Ngọc tình cảm không được bền đẹp nhưng trên danh nghĩa nàng vẫn là nữ nhân của hắn, cũng không thể không quan tâm được. Hắn vừa đến trước phủ của Sở Ngọc thì thấy trước cổng Lộc Khách đang đứng ngơ ngác, nửa muốn vào nửa lại đứng yên mãi mà không sao mở cổng được.

Vương Lăng cũng biết đâu đó trong thâm tâm gã kia vẫn còn hình dáng Sở Ngọc nhưng dường như với gã thì sự nghiệp gia tộc vẫn còn trên vai nên khó mà buông bỏ tính mạng vì nữ nhân mà gã yêu. Vương Lăng cũng lấy làm buốn cười, mặc kệ gã kia, hắn không cần xin phép vẫn tiến vào, trong vườn uyển viên hắn bắt gặp hình ảnh của Sở Ngọc cùng đám nữ đang trò chuyện, trong đám nữ có Đình Đình, Hàn Tố Cẩm cùng một nữ nhân hắn chưa gặp bao giờ.

Hắn đến gần nghe thử mấy nàng là đang nói cái chuyện gì, mà chắc cũng chả có gì xa hơn là đám cưới sắp tới của nàng.

Đình Đình là đang rất khó chịu mà hậm hực phát tiết:

-Đã biết tỷ sắp thành thân rồi mà tên hỗn đãn kia khồng hề tới thăm.

-Muội đừng nóng, ta nghĩ là hắn vẫn chưa nhận được tin tức này đâu. Nơi ở của Long Linh Huyền trưởng lão cách biệt hoàn toàn với phần còn lại mà.

Sở Ngọc cố mỉm cười, nàng cũng có vài phần thất vọng khi bấy lâu này Vương Lăng vẫn không hề tới thăm mặc dù nàng sắp lên kiệu hoa, tâm tình như thế nàng cũng không muốn bộc lộ sự lo lắng. Nữ nhân Vương Lăng không biết kia vỗ về an ủi Sở Ngọc:

-Muội đừng lo, Hoàng Linh Du là một nam nhân tốt, nhất định sau này sẽ mang lại hạnh phúc cho muội.

-Cảm ơn tỷ.

Hàn Tố Cẩm có chút muốn nói lại thôi, hồi lâu im lặng lắng nghe nảy giờ, hiện nàng mới bắt đầu mở miệng:

-Gả cho Hoàng Linh Du khồng hề tốt như như tỷ nghĩ đâu.

-Tại sao?

Nữ nhân kia cùng Đình Đình tò mò đồng thanh hỏi. Hàn Tố Cảm thở dài mặt khồng tốt lắm như nhớ tới điều gì làm nàng chán hét.

-Ta biết rõ tên Hoàng Linh Du kia dường như không thích nữ sắc, cũng không phải là hắn có vấn đề gì mà theo ta được biết thì hắn chỉ để ý duy nhất đến Hoàng Liễu Thư, là biểu muội của hắn.

-Nếu hắn không thích Sở Ngọc tỷ thì có phải quá thiệt thòi cho tỷ ấy rồi không.

Đình Đình căm tức, nghĩ tới việc tỷ muội mới quen chưa bao lâu phải chịu khổ thì vô cùng khó chịu thay cho Sở Ngọc. Hàn Tố Cẩm lại nói tiếp:

-Dù thế nhưng việc đáng nói ở đây là Hoàng Dư Cừu, phụ thân của Hoàng Linh Du.

-Lão ta làm sao.

-Ta ở trong Nữ Chân đế quốc cũng biết rõ một số nội tình, lão già Hoàng Dư Cừu này vô cùng háo sắc khác xa con trai mình, lão giúp con trai mình kiếm lấy vài thê thiếp. Dĩ nhiên Hoàng Linh Du không để ý, mà dường như thê thiếp kia đều bị lão hưởng dụng qua hết.

Hàn Tố Cẩm vừa kể vừa lạnh run, nàng cũng từng nhận được ánh mắt dâm tà của lão quét qua chính mình, mấy nữ nhân kia nghe xong đều phẫn nộ. Đình Đình kiên quyết kéo tay Sở Ngọc:

-Sở Ngọc tỷ, chúng ta trốn thôi. Đám cưới này chắc chắn sẽ không có kết quá tốt đẹp gì.

-Cảm ơn muội, nhưng dù sao đây là quyết định của phụ thân ta cũng không thể cãi lại, ta không muốn làm hại mẫu thân.

Nghe lời nàng nói, chúng nữ xị mặt không nói nên lời. Vương Lăng vừa nghe xong mấy nàng nói chuyện cũng tỏ vẻ căm giận, hắn không ngờ Sở Thiền lại cam tâm đẩy con gái mình vào tuyệt lộ như vậy. Tuy căm tức nhưng hắn cần phải bình tĩnh mà suy nghĩ, đợi đến khi đám nữ kia rời đi hắn mới nhảy xuống đi theo Sở Ngọc đang vào phòng.

Trong phòng, Sở Ngọc u buồn nhìn bản thân trước gương, đôi mắt ẩm ướt, lúc sau lại khóc rống lên mà úp mặt trên bàn trang điểm. Vương Lăng đứng ngoài nghe tiếng khóc nàng cũng đau lòng, đứng một hồi hắn mới quyết định đẩy cửa đi vào.

Nghe tiếng mở cửa, Sở Ngọc giật mình mau chóng nín khóc, đến khi quay lại thấy được khuôn mặt hắn nàng lại khóc lần nữa, hắn cười khổ tới bên cạnh nàng cố vỗ về:

-Là ta không tốt, bây giờ mới tới tìm nàng.

-Đúng. Là chàng không tốt...

Sở Ngọc vừa gục mặt vào ngực hắn, hai tay vẫn đấm lên ngực hắn trách cứ, nàng trước kia có thể cứng rắn nhưng từ khi dựa dẫm vào Vương Lăng dường như lại mau chóng trở nên mềm mỏng. Hắn nghẹn ngào mà ôm nàng vào lòng, muốn nàng phát tiết lên người mình càng nhiều càng tốt.

Bình tĩnh lại Sở Ngọc vẫn nằm trong ngực tình lang không hề thoát ra, hiện giờ nàng chỉ mong giây phút này kéo dài mãi mãi mà thôi.

Hắn cũng không thể đứng như vậy được, cố dẫn nàng tới giường hắn vỗ về tấm lưng nàng cúi đầu nhìn nàng trìu mến:

-Đừng lo, ta tuyệt đối sẽ không để nàng gả cho bất kỳ ai trừ ta đâu.

-Ừm.

Sở Ngọc như say tình mà gật gù, cứ nằm trong lòng hắn như mèo con không muốn tách rời.
Bình Luận (0)
Comment