Chương 142
Ở trong lòng Vương Lăng cũng làm Sở Ngọc bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng quay qua nhìn hắn có chút chờ mong hỏi:
- Chàng làm thế nào để thiếp không bị gả đi đây.
- Rất đơn giản, chỉ cần cứu mẫu thân nàng ra là được.
Hắn cũng hiểu nàng là vì mẫu thân mới tình nguyện nếu không thì đã trốn lâu rồi, Vương Lăng càng ngày thêm ghét Sở Thiền, do lão ta là trưởng lão nên hắn đành chờ đợi sau này xử lý. Sở Ngọc nghe thế thì cũng hiểu rõ hắn làm thế là ý gì, nhưng vẫn còn chút lo lắng mà nói:
-Chàng biết mẫu thân ta bị nhốt ở đâu sao.
-Cái này….
Đúng thật việc này hắn vẫn chưa có nghĩ tới, suy nghĩ một lúc hắn nói:
-Có lẽ Lộc Khách biết, ta sẽ thông qua hắn mà dò hỏi.
-Chàng có cách làm hắn nói sao.
Trước kia nàng còn coi Lộc Khách như ca ca thân thích nhưng qua sự kiện hạ dược nàng càng là thêm chán ghét, trong lòng đã không còn vị ca ca kia nữa. Vương Lăng nhìn nàng cười mỉm:
-Ta tự có cách của mình.
-Dù thế nhưng thiếp vẫn lo lắng.
-Việc này, không biết bao lâu thì nàng bị gả đi.
-Cũng không vội, 1 năm nữa mới chính thức tổ chức.
Nghe thế thì hắn cũng vui vẻ, nhưng mặt Sở Ngọc vẫn u buồn.
-Nhưng 3 tháng nữa thiếp phải đi đến Tư Ấn thành trước để học lễ nghĩa đồng thời giữ thần như ngọc trước khi thành thân.
Nàng nói xong mặt thoáng đỏ, nàng làm gì còn trinh trắng mà bảo toàn, tất cả là do nam nhân bên cạnh tạo ra. Vương Lăng trầm ngâm lại nói:
-Nếu thế thì ta dành dùng phương án phòng hờ vậy.
-Là như thế nào?
Nàng có chút ngớ ngẩn nhìn thấy hắn nở nụ cười cũng khó lòng hiểu ra dụng ý, hắn ghé sát tai nàng mà thỏ thẻ làm nàng đỏ mặt.
-Chuyện này…
-Nàng không muốn sao.
-Không, thiếp chỉ sợ mẫu thân xảy ra chuyện.
-Đừng lo, 3 tháng này chắc chắn ta sẽ cứu được mẫu thân nàng.
Nàng đỏ mặt gật đầu, hắn bàn tay không nghiêm túc du tẩu trên thân nàng, hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến Sở Ngọc rạo rực. Linh hoạt tháo thắt lưng nàng, y phục nàng bung ra để lộ chiếc yếm hồng đào. Hắn tham lam ngấu nghiến đôi môi nàng, mặc kệ nàng phản ứng ra sao hắn cứ mút lấy chiếc lưỡi mềm mại ngọt đường của nàng.
Hắn mút lưỡi nàng như mút một cây kẹo, cứ như sợ nó rơi mất mà không buông ra. Nằm đè lên người nàng, bàn tay hung hăng giật phăng cái yếm, hai tay ra sức nhào nặn, ngực nàng mềm mại đàn hồi, lại ấm nóng, hai núm dần cứng đơ khiến tay hắn không thể ngừng vo ve yêu thích.
Sở Ngọc như con thỏ con chờ bị con sói hung dữ kia làm thịt, hắn luồn lách trong miệng nàng không biết chán, nàng cảm giác càng thêm khó thở, nước ngọt của bản thân bị hắn hút lấy sụt soạt, hai tay mềm yếu cố đẩy hắn ra muốn lấy chút không khí. Vừa tách ra nàng lập tức thở dốc u oán nhìn hắn.
-Chàng muốn giết thiếp à.
-Xin lỗi, tại nàng “ngon” quá.
-Xấu xa.
Sở Ngọc mắt ướt, miệng tơ bọt làm dục tính Vương Lăng càng tăng, mấy tháng này chưa từng gần gũi nữ sắc làm hắn cũng bức rức khó chịu.
Tự thoát hết y phục, dương căn hắn đã bức rức khó chịu nãy giờ, không chờ đợi chi nữa trực tiếp xâm nhập vào tiểu huyệt nàng. Cảm giác trơn tuột phía dưới làm dương v*t hắn đi vào dễ dàng, cảm giác sướng khoái tăng cao, động tác của hắn dần dà trở nên thô bạo hơn.
Âm động nàng phải chịu những đợt trùng kích như vũ bão dồn dập không ngừng phía dưới, cảm giác tê rần vì bị cái vật thô nóng chèn ép, càng về sau cảm giác sung sướng càng tăng làm nàng càng thêm dâm đãng mà rên la, hai chân quặp lấy hông hắn như muốn hắn làm thêm mạnh bạo, hai mắt nhắm nghiền, mọi giác quan như tập trung phía dưới âm hộ nàng, độ nhạy cảm đạt mức cao nhất.
Hắn thấy nàng dễ dàng phối hợp như thế thì cao hứng, càng là tăng tốc nhấp sâu vào bên trong, tuy có phần thô bạo nhưng cả hai đều sung sướng mà dính chặt nhau. Hắn thấy nàng càng rên to hơn, sợ cũng có người nghe thấy thì lại không hay lắm, hai ngón tay hắn bỏ vào miệng nàng, vừa đi vào hai ngón tay hắn bị nàng liếm mút không ngừng, chiếc lưỡi quét quanh bú nút ngón tay hắn.
Tuy là miệng nàng bị tay hắn chặn lại nhưng hắn vẫn còn nghe tiếng “ư ư..” thanh âm tồn đọng. Biểu hiện nàng càng dâm đãng hắn càng kích thích, dương v*t hắn có phần thêm căn cứng chọt sâu vào tận tử cung nàng. Dù nàng đã phóng xuất mấy lần nhưng vẫn còn sung mãn mà ôm lấy hắn còn hẩy mông phối hợp, nãy giờ hắn phải chịu đựng nhịn xuất tinh vì muốn cùng nàng làm lâu hơn, hiện do nàng càng uốn éo làm hắn khó mà cầm cự.
Thêm chục phát ra vào, hắn gồng người bắn tinh xối xả vào bên trong, nàng rướn người dần dà thả lỏng cả cơ thể, nằm xụi lơ. Hắn có thể cảm nhận dương v*t của mình bị bao phủ bởi một lớp dịch chất ấm nồng như dính chặt dương căn hắn vào âm hộ nàng. Hắn nằm đè lên người nàng, mặt sát mặt cười nói:
-Một lần nữa chứ.
-Ưm.
Sở Ngọc khẽ gật đầu, khuôn mặt đỏ ửng, hắn là càng thêm phấn chấn tiếp tục vào màn hai. Hai người cứ điên cuồng thế không biết bao lâu, đều ôm nhau mà ngủ trên giường của nàng, hắn có thể chắc chắn nàng so với bao nhiêu nữ nhân khác thì khỏe hơn nhiều, nếu không phải hắn sinh lý mạnh thì còn lâu mới phục được nàng.
Hắn quay qua nhìn Sở Ngọc, nàng là đang rất hạnh phúc mà ngủ ngon giấc, hầu như chả còn bộ dáng lo lắng mới thấy. Hắn nhận ra trời đã tối, cũng không muốn bị Ảnh Tư Mệnh trừng trị nên đành đứng dậy mặc lại y phục rời đi. Quay đầu nhìn Sở Ngọc hắn thở dài hướng phía cửa sổ rời đi.
Qua mấy ngày này, hắn cùng Sở Ngọc đều ở cùng nhau. Tuy có điều tra chút thông tin về Lộc Khách nhưng cũng chả biết tìm đối phương ở chỗ nào. Hắn vốn muốn dựa vào Lộc Khách mà tìm kiếm mẫu thân của Sở Ngọc. Phần Sở Ngọc tuy là sung sướng ở bên cạnh hắn nhưng tâm tình vẫn luôn lo lắng cho mẫu thân.
Cuối cùng hắn quyết định tự mình đột nhập vào phủ của Sở Thiền tra xem có thêm tin tức gì hay không, Sở Ngọc cũng sợ hắn gặp nguy hiểm nhưng nghĩ đến mẫu thân cũng không tiện ngăn cản, tuy biết bản thân ích kỷ nhưng nàng là vẫn luôn đặt an nguy mẫu thân lên hàng đầu.
Vương Lăng quyết định đêm nay đột nhập nơi ở của Sở Thiền.
Nơi ở của Sở Thiền đệ tử liền rất đông, tất cả đều thay phiên nhau mà canh gác xung quanh, sự cẩn mật này làm Vương Lăng càng thêm nghi ngờ Sở Thiền đang giấu diếm thứ gì ở đây. Tuy là hắn có thể ẩn giấu linh lực nhưng để mà xâm nhập một cách yên ổn thì có phần khó khăn, hắn lại không hề biết bên trong phủ này đường đi là như thế nào.
Cuối cùng hắn quyết định mai phục một góc, bất ngờ đánh bất tỉnh một đệ tử, thay vào y phục rồi tự nhiên bước vào. Hắn ung dung đi vào quan sát xung quanh, dường như mấy đệ tử xung quanh cũng không quan tâm đến hắn, cũng nhờ thế hắn mới tiến sâu vào mong muốn tim kiếm sâu ở nội phủ.
Hắn rõ ràng ở bên ngoài này tất cả đều khó có thể mà giấu người, chỉ cần tìm nơi mà Sở Thiền hay lui tới nhất là được. Hắn đang rảo bước đi vào đến trước cổng nội viện thì có hai tên đệ tử gọi vọng lại:
-Tên kia đứng lại.
-Có việc gì sao sư huynh.
Hắn cúi đầu nhìn hai đệ tử trước mặt, có thể cảm nhận đối phương cảnh giới là cao hơn hắn, tuy có thể đánh lại nhưng sẽ đánh động tới những người khác. Một tên đệ tử nhìn Vương Lăng dò xét từ đầu đến chân lại nói:
-Ta chưa từng thấy ngươi trước đây.
-Là do đệ mới vào đây có hai ngày.
Vương Lăng trả lời, nhìn ra đối phương là đang nhăn mày tỏ vẻ như không tin, vị đệ tử bên cạnh nghe xong thì gật đầu:
-Đúng vậy, mấy ngày này có thêm vài đệ tử gia nhập, có lẽ là là ngươi cũng chỉ mới vào.