Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 109

Hóa ra đây là giang mai?

“Anh nói linh tinh. Đây là do trước kia tôi bị mụn nước gây ra, căn bản không phải giang mai.”

Trong lòng anh ta cũng đang rối bời.

Nhưng so với bị bệnh, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Anh ta tuyệt đối không thể để Tần Dược xem điện thoại di động của mình, lấy ra chứng cứ mình cấu kết với người ta được.

Vậy bây giờ anh ta nên làm gì đây?

Suy nghĩ đầu tiên của Vương Thần cũng là chạy.

Sau đó anh ta lớn tiếng nói: “Đại sư chó má gì vậy. Tính gì chẳng chuẩn, tôi không tính nữa!”

Anh ta nói xong vội chạy ra ngoài.

Người ở chỗ này biết anh ta bị mắc bệnh gì, đâu dám tiếp xúc với anh ta, vội vàng tránh ra.

Hai chân Vương Thần nhất thời giống như lắp bánh xe, vừa chạy đã không thấy tăm hơi.

Ba streamer có tiếng đồng thời mở livestream, không ngờ anh ta bị tính ra chuyện mình chơi gái còn mắc bệnh.

Đây cũng xem như c.h.ế.t trong xã hội rồi.

 

Mà lúc này, không cần nói cũng biết khung bình luận trong phòng livestream đáng sợ tới mức nào.

“Nhiều chỗ phỉ nhổ quá, trong lúc nhất thời không biết nên phỉ nhổ từ đâu.”

“Oa thảo (một loại thực vật).” “Nằm thảo (một động tác).” “Sốc!”

“Người anh em thật giỏi, đúng là không sợ chết.”

“Cứu mạng, đại sư nói về sau cái này hết vẫn để lại sẹo, trên đùi và trên lưng bạn trai tôi cũng có.”

“Em gái, mau chia tay đi!”

“Đàn ông như vậy là không thể chấp nhận được.” “Nơi đây @ Cẩu Độc Thân Vạn Năm.”

“Nơi đây @ Cẩu Độc Thân Vạn Năm +999.”

“Đáng giận, tôi đang xem trực tiếp đấy. Các người đừng bôi nhọ sự trong sạch của tôi. Tôi không có, tôi không làm, không phải tôi.”

“Phủ định ba lần liên tục tương đương với khẳng định đấy!”

Khung bình luận cùng bay lên.

Mà ở hiện trường, Liễu Chấn nhìn thấy Vương Thần chạy mất thì nhất thời thở dài một hơi.

Thằng nhãi này không tệ, sau này phải thêm tiền mới được.

Liễu Chấn nói thẳng: “Tiểu Tần tiên sinh không cần nói bừa nữa. Cậu nói, người của tôi không thừa nhận, bây giờ là hòa 2:2.”

“Một thắng một thua một từ bỏ.”

 

“Tôi thấy ván này cứ tính là ngang nhau đi!”

“Có điều thầy bói không chỉ đoán mệnh, còn có thể xem phong thủy, điểm long huyệt.”

“Có thể lên chín tầng trời ngắm trăng, có thể xuống biển bắt ba ba.”

“Không có bản lĩnh cứng là không được!”

“Tôi già rồi, nhưng đồ đệ của tôi đã nhận được chân truyền của tôi.”

“Cho nên, lần này chúng ta so về công phu.”

Chẳng qua ông ta vừa nói xong, mọi người xung quanh lập tức la ó.

Lần này, không phải người do ông ta thuê la ló mà là quần chúng thật sự.

Thật ra đến lúc này, ai cũng có thể nhận ra Tần Dược đã thắng.

Kết quả, Liễu Chấn còn mặt dày mày dạn, nói thành mình ngang tay.

“Gia cười.”

“Da mặt Liễu đại sư này dày thật.”

“Didi nhờ người vả mặt hộ, có ai nhận không? Cho Liễu đại sư này một đấm.”

“Tôi phục rồi, còn so tài công phu à? Ông ta bắt nạt Tần đại sư tay trói gà không chặt đấy!”

“Tần đại sư đừng nhận lời.”

Chẳng qua những lời trên khung bình luận căn bản không ngăn cản được tình hình ở hiện trường.

 

Trong đội ngũ của Liễu Chấn xuất hiện một người cao to vạm vỡ.

Tuy anh ta cũng mặc áo bào đạo sĩ nhưng càng giống một kẻ lỗ mãng hơn.

Anh ta cao một mét tám lại nặng tới một trăm năm mươi cân.

Đúng là tuyển thủ hạng nặng rồi.

Sau đó, có người chuẩn bị sẵn, xách một số phiến đá lớn đặt ở phía trước.

“A!”

Người to béo đập một chân xuống, phiến đá lớn kia bị đạp vỡ làm đôi.

“Hay!”

Không ngờ quần chúng xung quanh vỗ tay như điên. “Có dùng n.g.ự.c đập nát phiến đá được không?” “Thế này cũng quá mạnh đi?”

“Người này không phải là tuyển thủ đô vật chứ?” “Đây là công phu thật à?”

“Bọn họ không giở trò với phiến đá đó chứ?”

Liễu Chấn rất hài lòng về hành động của đồ đệ mình, sau đó nhìn về phía Tần Dược.

“Tần đại sư có muốn so tài với đồ đệ của tôi không.”

“Có điều quyền cước không có mắt, chúng ta đều là người văn minh, không giống với những kẻ nghĩa khí trên giang hồ suốt ngày hô đánh hô g.i.ế.c như trước đây.”

“Vậy chúng ta ký một giấy miễn trách được không?”

 

Liễu Chấn làm vậy hiển nhiên đã có sự chuẩn bị trước.

Nếu đoán mệnh không hơn được Tần Dược vậy giao hẹn luôn điều này.

Nếu vậy, chẳng phải sẽ rất dễ dàng đánh ngã thằng nhóc non mềm Tần Dược này sao?

Đến lúc đó, mất mặt vẫn là kẻ bị đánh thôi.

Với tổ hợp quyền này của ông ta đánh xuống, Tần Dược chắc chắn sẽ không chống đỡ được.

Chẳng qua Tần Dược rõ ràng không hành động theo lẽ thường.

“Liễu đại sư, ông đã phái đồ đệ ra, vậy để cho công bằng, tôi cũng phái một đồ đệ tốt ra.”

“Bây giờ là xã hội pháp trị, không coi trọng hô đánh hô giết.”

“Trong đấu võ cũng có đấu văn.” “Đồ đệ này vừa làm cái này rất tốt.” “Đập đá.”

“Điều này cũng thể hiện cho lực lượng.”

“Cũng là một trong những biểu hiện của công phu.” “Đã vậy, tôi cũng phái đồ đệ ra đập đá cũng tốt!” Sau đó, Tần Dược hô: “Tiểu Tử, em ra sân đi!” “Được rồi, ông chủ!”

Tiểu Tử để điện thoại di động xuống, bước vào sân.

Mọi người thấy cô bé đáng yêu này, trái tim nhất thời muốn tan chảy.

 

Bọn họ vừa nghe Tần Dược cho cô bé ra tay thì thi nhau ngăn cản.

“Tần đại sư, sao anh để đứa bé ra tay được!”

“Đừng nói đánh không lại, chẳng may bị thương thì làm sao?”

“Trực tiếp bỏ quyền là được rồi.”

“Không cần sao tài nữa đâu. Ông lão này cố ý tới gây sự thôi!”

“Xuỵt, tôi mới hỏi người rồi. Không ngờ ông lão này là một đại sư thật, rất có tiếng trong giới đoán mệnh đấy. Anh đừng đắc tội ông ta.”

Trong phòng livestream, tất cả đều nhắn lên khung bình luận.

“Tần đại sư, anh bảo Tiểu Tử ra làm gì?”

“Ông trời ơi, Tiểu Tử mới cao đến bắp đùi đối phương kìa.”

“Tiểu Tử đừng bị đánh đấy.” “Tần đại sư, anh mau cản lại đi!”

“Tôi gấp c.h.ế.t đi được. Cô bé vẫn còn là con nít đấy!” Những bình luận này đều muốn ngăn cản Tiểu Tử đi ra.

Theo bọn họ thấy, một tiểu la lỵ chưa đến một mét hai chỉ vừa tới gần gã mập một trăm năm mươi cân kia, chỉ sợ sẽ bị ám ảnh mất.

Chẳng qua dưới ánh mắt lo lắng của bọn họ, Tiểu Tử vẫn không hề luống cuống.

Cô bé đi thẳng đến bên chân của tên mập kia, nâng phiến đá nặng nề kia lên một cách nhẹ nhàng.

 

Phiến đá này thật sự bị giở trò ở giữa nhưng hai bên vẫn làm bằng đá cẩm thạch.

Chẳng qua nó ở trong tay Tiểu Tử lại không đáng kể tới.

Cô bé chính là con rối Thiên cơ, không những nắm giữ kỹ thuật cận chiến, còn chứa linh khí, thân thể cứng rắn.

Cô bé không hề do dự, nhấc phiến đá lên và gập chân thúc tới.

“Rắc!”

Phiến đá trực tiếp vỡ nát, rơi xuống.

Trên tay cô bé còn cầm lấy hai phiến đá, lúc này hai tay dùng sức, không ngờ trực tiếp bóp nát phiến đá này.

“Chỉ có vậy à?” Tiểu Tử chế giễu.

Bình Luận (0)
Comment