Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 179

“Phạm Dương, để tôi lái xe cho!” Ngụy Bân khẽ vỗ vào vai của đối phương.

 

Ngụy Bân lo tâm trạng Phạm Dương không ổn định, mặc dù lúc anh ta làm không quan trọng cho lắm, nhưng lần này lại chính là Tần đại sư, đương nhiên không thể để cho cậu ta phạm sai lầm.

Phạm Dương cũng gật đầu, sau đó ngồi lên ghế lái phụ.

Xong xuôi, mọi người cùng lên xe, cả Tần Dược, Tiểu Yến và Tiểu Tử.

Phương Minh Húc ôm lấy Bạch Hổ Hạ Sơn Đồ, run lẩy bẩy.

“Tần đại sư, tôi không muốn đi thật mà! Tôi cảm thấy năng lực tác chiến của mình còn có khiếm khuyết.”

“Khiếm khuyết mới cần rèn luyện.”

Cứ như thể phải thò một chân vào chuyến đi này mới chịu. Không có can đảm sao được.

Phương Minh Húc khóc không ra nước mắt.

Lần trước bắt nữ quỷ, cậu ta đương nhiên không sợ, dẫu sao nữ quỷ cũng chỉ có một con. Mà Tần đại sư, Tiểu Tử và Tiểu Yến, tổng cộng có ba người lận! Nữ quỷ thế nào cũng chẳng thể đụng vào một cọng lông của cậu ta.

Nhưng giờ lại không giống vậy!

Có tận hai, ba chục con Chó Địa Ngục lận. Nếu bọn chúng xông lại cắn một phát, không c.h.ế.t cũng mất nửa cái mạng.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện có Tần Dược ở đó, chắc hẳn cậu ta sẽ không bị thương.

Vì thế Phương Minh Húc cắn răng một cái, leo lên xe. Chiếc xe chạy bon bon, hướng về phía thành phố.

Lúc tới nơi đã là 11 giờ đêm.

 

Hàng Thị về đêm cũng đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn đường rọi thẳng xuống mặt đất, trên đường phố vẫn còn một nhóm người qua lại.

Tuyến số 666 cứ nửa tiếng lại đến một lần, song chỉ toàn là người bình thường.

Thời gian dần trôi đi, lượng người cũng càng ngày càng ít.

Nhưng đến lúc 11 rưỡi, một nhóm người cả nam lẫn nữ xuống từ tuyến số 666.

Tổng cộng có tám người, mà người cầm đầu chính là Lâm Biên.

Phương Minh Húc vừa thấy cảnh này, đôi con ngươi đã trợn ngược hết cả lên.

“Mẹ kiếp, cái tên Lâm Biên này! Đã bảo đừng tới mà còn vác mặt tới! Chán sống rồi đúng không!”

Phương Minh Húc đẩy cửa xe bước ra ngoài, nhìn y hệt như một chú gà trống đang muốn đi chọi nhau.

“Lâm Biên!”

Vốn dĩ Lâm Biên còn đang nói nói cười cười với mấy nữ sinh trong nhóm, bất chợt nghe thấy tiếng gọi đượm mùi tức giận này, cũng quay đầu nhìn lại.

Lúc nhìn thấy Phương Minh Húc, cậu ta còn cau mày.

“Phương Minh Húc, chẳng phải anh nói không tới à? Sao giờ lại ở đây!”

“Tôi còn muốn hỏi cậu đấy, chẳng phải tôi đã nói là không được tổ chức à? Sao cậu còn tới đây? Cậu đúng là không sợ c.h.ế.t mà!”

Lâm Biên cười lạnh một tiếng, nói: “Chẳng phải tôi không gọi người trong hội à? Đây toàn là anh em trong nhóm linh dị ở vùng này của tôi, anh không cho tôi tổ chức, chẳng nhẽ còn cấm tôi tới chơi sao?”

Vốn dĩ trong hội có không ít người muốn tham gia chuyến thám hiểm này, nhưng Thang Tiếu Tiếu và Đàm Đan đều âm thầm nhắn tin ngăn cản, để bọn họ hủy bỏ hành động lần này.

Sau khi biết tin, Lâm Biên càng thêm tức giận. Dù thế nào cũng phải tổ chức cho bằng được.

Cho nên cậu ta kêu hết mấy người ở cùng thành phố. Nào ngờ, thế mà còn gặp phải Phương Minh Húc.

Phương Minh Húc nhìn mấy người lạ hoắc trước mặt, cũng không còn tức giận như trước nữa.

Dù sao, tự đi tìm cái c.h.ế.t là chuyện của bọn họ, miễn sao không phải bạn học của mình là được.

Tuy vậy, Phương Minh Húc vẫn muốn khuyên nhủ Lâm Biên.

“Lâm Biên, tôi là nghiêm túc đấy! Chuyện lần này không phải trò đùa như trước đó đâu, sẽ xảy ra chuyện. Cậu nên quay về đi, bằng không lỡ như lát nữa thật sự xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thể nào cứu cậu được!”

Nghe thấy mấy lời này của Phương Minh Húc, Lâm Biên càng cảm thấy khó chịu.

“Tôi không cần anh cứu, cứ yên tâm đi. Có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ.”

Cậu ta chẳng hề bận tâm tí nào.

“Có thể xảy ra chuyện lớn gì? Hai người c.h.ế.t hôm qua đều không phải là người bình thường, toàn là người của Cục Đặc Dị, thế mà cậu còn cảm thấy không có chuyện lớn gì sao?”

 

“Chuyện lần này không giống với những thứ trong truyền thuyết trước kia, suy cho cùng dù chúng đã tồn tại nhiều năm, nhưng ít nhất chưa từng c.h.ế.t người.”

“Còn lần này lại khác, vừa mới xuất hiện đã phát sinh án mạng, đã thế cậu còn tập hợp lên đây, này chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t à?”

Phương Minh Húc khuyên nhủ hết lòng.

Nhưng Lâm Biên căn bản nghe không lọt tai. Thậm chí còn khó chịu trong lòng.

“Vậy thì tôi tự tìm đường chết! Phương Minh Húc, anh đừng có lấy cái giọng điệu đại lão ấy mà dạy đời tôi. À phải rồi, tuy lần trước tìm anh giúp đỡ nhưng mà tôi cũng phải bỏ tiền. Tôi tổ chức hoạt động nhóm mà anh can thiệp cái gì, đừng quên giờ anh không còn là hội trưởng nữa, mà là tôi! Sau này chuyện liên quan đến hội thần bí, anh bớt quản đi!”

Câu này đúng thật là không nể mặt.

Phương Minh Húc nhìn đối phương bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Cậu ta có lòng tốt giúp đỡ, nhưng trong mắt đối phương lại là phải bỏ tiền!

Ruột gan Phương Minh Húc đau như cắt.

Đúng là Lâm Biên phải bỏ tiền, nhưng Phương Minh Húc hiểu rõ, bản thân đòi số tiền kia là vì tránh cho việc phản phệ rơi xuống đầu Lâm Biên khi tiết lộ thiên cơ.

Cậu ta giúp đỡ hết lòng, nhưng xem ra đối phương còn cảm thấy khó chịu?

Thế nhưng cậu ta không có cách nào giải thích nhiều thứ, vậy mà lại bị Lâm Biên mắng cho nghẹn họng.

 

Đúng lúc này, chợt “soạt” một tiếng.

Cánh cửa của chiếc xe được cải tiến lại lần nữa mở ra. Tần Dược bước xuống xe, sau đó là Tiểu Tử và Tiểu Yến. Tiểu Tử mặc cổ trang màu tím, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Còn Tiểu Yến ôm hai con búp bê, sau khi triệt bỏ Liễm Tức Phù liền lộ ra vẻ quỷ dị không tả nổi.

“Lạch cạch!”

Ngụy Bân và Phạm Dương ngồi ở phía trước cũng đồng loạt bước xuống. Trên người họ đều mặc phục trang màu trắng của Cục Đặc Dị.

Mấy người cùng nhau đi tới, vô thức khiến cho nhóm nam nữ tám người lộ vẻ giật mình.

“Ồ, đây chẳng phải là người nổi tiếng trên mạng ở chỗ chúng ta – Tần Dược thần toán sao?”

“Sao hắn cũng tới!”

“Người của Cục Đặc Dị nữa kìa!”

“Mẹ kiếp, đừng nói là có chuyện thật nhé, tôi hơi rén rồi đấy.”

Mấy thành viên trong hội linh dị cũng bồn chồn trong lòng.

Thậm chí còn hơi muốn rút lui!

Phạm Bân quét mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt trở nên ngưng trọng ngay tức khắc.

“Có chuyện gì đây? Đêm hôm khuya khoắt, mấy người tập trung ở chỗ này làm gì?”

Cả đám người đều im thin thít.

Bình Luận (0)
Comment