Ngụy Bân nhìn điện thoại di động, còn 20 phút nữa là tới 12 giờ.
Trên thực tế, bên trong những phương tiện xe cộ đang đậu khắp chỗ này đều là người của Cục Đặc Dị và Cục Cảnh Sát.
Sau này bọn họ sẽ sơ tán hết những người không liên quan, thậm chí từ ngày đầu tiên xảy ra chuyện, tuyến xe vào 12 giờ đêm kia cũng đã phải ngừng vận hành.
Nếu xuất hiện, chắc chắn chính là chiếc xe ma kia.
Mà giờ đám người này lại tập trung hết ở đây, đúng là đi tìm đường c.h.ế.t thật mà.
“Chúng tôi là người bên Cục Đặc Dị, mời mọi người rời khỏi chỗ này!”
Ngụy Bân đưa thẻ ra để chứng minh thân phận. Thật lòng mà nói, dù Ngụy Bân không lấy ra thì bọn họ cũng tin tưởng.
Một cô gái chợt kéo tay áo của Lâm Biên.
“Lâm Biên, hay là chúng ta đi thôi. Hình như sự tình không đơn giản vậy đâu.”
Chỉ có điều lời này của cô gái càng khiến Lâm Biên tức giận hơn.
Rõ ràng, Phương Minh Húc cũng chỉ là theo chân bọn Tần Dược mà tới, dựa vào cái gì mà Phương Minh Húc có thể tham dự, còn cậu ta thì không.
Hiển nhiên cậu ta không muốn rời đi.
“Tại sao phải đi? Chẳng phải chuyện càng không đơn giản thì càng tốt à? Mục đích chúng ta tới đây là thám hiểm những sự kiện thần bí, nếu đã có thật thì chúng ta càng nên tới xem một chút.” Sau đó cậu ta nhìn những người khác bằng ánh mắt khinh bỉ, “Không phải mấy người vẫn luôn cho rằng sự kiện thần bí không có thật nên mới dám tới à, giờ gặp thật lại sợ rồi?”
Không thể phủ nhận, cách dễ sử dụng nhất hiện giờ chính là phép khích tướng.
Lâm Biên nói kiểu này, những người khác đều không muốn rút lui.
“Nhưng người của Cục Đặc Dị đang đuổi chúng ta kìa!” “Thì chúng ta không đi!” Lâm Biên lớn giọng.
Ánh mắt của Ngụy Bân chợt trở nên sắc bén, muốn lôi vũ khí ra. Song ngay lúc ấy, Tần Dược lại khoát tay áo.
Ngụy Bân thu hồi lại ánh mắt, nhìn Tần Dược một cách cung kính.
“Đã có người muốn nộp mạng, hà cớ gì phải ngăn cản?”
Tần Dược đã nhìn thấy tử khí lan tràn trên đỉnh đầu Lâm Biên. Đối với cậu ta, tâm thuật bất chính.
Hơn nữa, vẻ mặt cậu ta nhìn về phía Tiểu Yến cũng lộ vẻ cực kỳ khinh thường.
Với kinh nghiệm của bản thân, Tần Dược hiểu ra một cách nhanh chóng.
Trước đó ở Lệ Thành, lúc quay video với Phương Minh Húc, hắn có hỏi về chuyện ma nước, còn nói nếu Lâm Biên ngại vì không có tiền, có thể để Tiểu Yến ra tay, đuổi con ma nước ấy đi.
Thế nên Phương Minh Húc mới đưa Lâm Biên đi đón Tiểu Yến.
Lúc ấy sau khi Phương Minh Húc kể hết mọi chuyện, Tiểu Yến liền gọi một tiếng mẹ, rồi điều khiển nữ quỷ, đuổi ma nước.
Trước sau không đến ba giây.
Mà đối với Lâm Biên lại là nhìn thấy Tiểu Yến chỉ nói một câu đã xử lý xong chuyện, thế mà cậu ta còn tốn 500 đồng.
Ngay tức khắc cậu ta cho rằng bản thân bị lừa.
Cái này liên quan đến sự tín nhiệm đã nhắc đến trước đó.
Nếu như Tiểu Yến làm việc một cách nghiêm túc, lập đàn tế, chắc chắn Lâm Biên sẽ không có loại suy nghĩ này.
Nhưng Tiểu Yến chỉ là một đứa trẻ, Tần Dược lại không dạy cô bé mấy trò lừa gạt này, bởi nó không cần thiết.
Cứ như vậy, Lâm Biên lại cho rằng đó là giả.
Nhưng mà cậu ta cũng không động não một chút, một phú nhị đại như Phương Minh Húc, đi lừa 500 đồng của cậu ta làm gì?
Chỉ có thể là đối với Lâm Biên, 500 đồng này cực kỳ quan trọng, nên cậu ta không cam lòng thôi.
Đừng tưởng rằng 500 đồng là một con số nhỏ, đối với sinh viên mà nói, ngần này cũng là một phần tư số tiền sinh hoạt trong tháng này của Lâm Biên.
Cho nên học Tầm Long Thuật, bán ở Đế Vương Gia, không phải thầy phong thủy khinh nghèo trọng giàu, mà đối với người không có tiền trong tay, đây là chuyện tốn công mà chẳng thu được lợi ích gì.
500 đồng để đuổi quỷ, giá quá bèo.
“Không tin tà đúng không? Chưa để cậu tận mắt nhìn một chút thì cậu vẫn không chịu từ bỏ ý định! Vậy thì ở đây đi, đừng có mà sợ đấy!”
Phương Minh Húc lạnh mặt. Hai bên đều kiên trì.
Từng giây từng phút cứ trôi qua.
Mấy người bên phía Lâm Biên vừa cảm thấy thấp thỏm lo âu, vừa thấy kích động, thậm chí còn bí mật quan sát nhóm Tần Dược.
Tần Tử vẫn luôn không nói chuyện, nhưng Tiểu Yến lại thì thầm với hai con búp bê, hành vi cử chỉ đều quái dị vô cùng.
Một cô gái bên phía Lâm Biên kéo cánh tay người đi cùng mình, khẽ nói nhỏ vào tai: “Mấy người nhìn kỹ đôi mắt của cô bé kia xem, có phải là giả không?”
“Cô bé nào?” “Ôm búp bê ấy!”
“Mịa nó, cậu không nói thì tôi cũng không để ý, đúng là quái mà!”
“Đúng vậy, nhìn giống như mắt giả vậy!”
Lấy tu vi của Tần Dược hiện giờ, hắn làm sao có thể không nghe được những người này đang thảo luận về cái gì.
Lông mày của hắn lập tức nhíu lại.
Mặc dù hắn đã cải thiện điều kiện sinh hoạt cho Tiểu Yến, không lo ăn mặc. Nhưng đúng thật là không quan tâm đến chuyện mắt của cô bé.
Lúc đó cha mẹ của Tiểu Yến đều đã mất, sau đó được bác sĩ cứu giúp, vì mỹ quan đã lắp đặt mắt giả rẻ nhất.
Hơn nữa theo sự trưởng thành, dễ nhận thấy mắt giả có hơi nhỏ.
Dù là bình thường, trong đó có một con mắt sẽ bị méo.
Lúc chớp mắt hoặc nghiêng đầu nhìn cái gì đó, càng thêm rõ ràng.
Bây giờ nghe những người này nghị luận về mắt của Tiểu Yến, trong lòng Tần Dược cũng rất không thoải mái.
Đây là vấn đề sơ sót của hắn.
Trong truyền thừa, đương nhiên có một chút thủ đoạn hồi sinh phần thân thể bị mất, cũng có thể khôi phục mắt.
Nhưng mà Tần Dược lại có khuynh hướng muốn để Tiểu Yến có một con mắt đặc biệt.
Thậm chí là có thể cất giấu năng lượng.
Sau này khi thân thể Huyền âm của cô bé bộc phát, có thể giúp cô bé hấp thụ năng lượng.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ không ngừng.