Tô Nhiên: “Anh vừa nói gì?”
Kim Tị cười hì hì, vội vàng nuốt nửa câu sau chưa nói hết vào bụng, đổi giọng:
“Ác giả ác báo!”
Thấy lão già không còn gì để khai, lão Trịnh ra hiệu cho Kim Tị trói hắn lại.
“Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm cách rời khỏi đây, chìa khóa nằm ở cô bé kia.” — lão Trịnh nói, đồng thời hất cằm về phía con ngốc.
Tô Nhiên gật đầu, thử trò chuyện với con ngốc:
“Ngốc à, sao em lại tạo ra cái làng giả này?”
Con ngốc rất nâng niu cây kẹo mút, không nỡ ăn hết ngay, đang từ tốn l.i.ế.m thì nghe thấy Tô Nhiên hỏi, cô cười khờ khạo ngây thơ:
“Ở đây có mẹ, dì Hoa, và ông nội hai nữa mà!”
Tô Nhiên lập tức cay mắt.
Thạch Phi Phi nhìn con ngốc, ánh mắt đầy xót xa:
“Em giữ chúng tôi lại đây, thật sự không phải để g.i.ế.c chúng tôi sao?”
Con ngốc lắc đầu, không hiểu:
“Tại sao phải g.i.ế.c mọi người?”
“Không ai chơi với con ngốc, mọi người ở lại chơi cùng nhé.”
Tô Nhiên suy nghĩ một chút, rồi hỏi:
“Ngốc à, em đưa bọn chị ra khỏi làng nhé, rồi chị sẽ dắt em đi tìm mẹ, được không?”
Con ngốc vừa nghe đến “mẹ”, liền dừng ăn kẹo, đôi mắt tròn xoe nhìn Tô Nhiên:
“Mẹ?”
Tô Nhiên mỉm cười gật đầu.
“Được, chúng ta ra ngoài, đi tìm mẹ!” — Con ngốc hào hứng đáp, nắm chặt cây kẹo trong tay, “Cho mẹ ăn kẹo!”
Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, những bức tường đổ nát mục nát hiện ra — họ đã ra ngoài!
Thạch Phi Phi nhảy cẫng lên sung sướng:
“Tuyệt quá, cuối cùng cũng ra rồi!”
Trần Viêm và lão Trịnh vừa ra đến nơi lập tức ngồi thiền vận công. Khi linh lực vận hành xong một vòng, cảm giác đói lả mệt mỏi lập tức biến mất.
Tô Nhiên cũng thử điều khí — linh lực đã khôi phục.
Hồn phách của con ngốc vì bị Hỗn Độn thạch trói buộc nên không thể rời khỏi đây, muốn tiễn cô bé đến âm phủ phải tìm được viên đá đó trước.
“Ngốc à, em biết chỗ em bị chôn ở đâu không? Dẫn bọn chị đi xem nhé.”
“Biết.”
Con ngốc đi trước dẫn đường, cả nhóm nhanh chóng đến một khe núi nhỏ không xa thôn làng.
Xung quanh cây cối rậm rạp, cỏ dại um tùm, chỉ có khu vực kia là trơ trụi, không một cọng cỏ.
Con ngốc chỉ vào một chỗ, mọi người đào lên.
Bên cạnh bộ hài cốt trắng xóa, có một viên đá đen tuyền, bề mặt nứt nẻ, ánh sáng mơ hồ len lỏi giữa các vết nứt.
Lão Trịnh kinh ngạc đến suýt rớt cằm:
“Đây là... Hỗn Độn thạch sao?”
Trần Viêm càng kích động, vừa đưa tay ra lấy thì viên đá liền nhảy sang bên, né tránh.
Lão Trịnh, Thạch Phi Phi và Kim Tị cũng thử, kết quả đều như vậy.
Kim Tị khó chịu:
“Gì thế? Ghét bọn mình à? Không cho đụng?”
Linh hỏa trong người Tô Nhiên từ khi nhìn thấy viên đá đã vui sướng như phát cuồng, cứ như muốn nhảy ra khỏi cơ thể cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-129-dua-tre-tam-thuong.html.]
“Chủ nhân! Lấy nó đi, lấy nó mau!”
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Tô Nhiên đưa tay nhặt Hỗn Độn thạch lên.
Ngay lập tức, ngọn lửa màu tím bùng lên từ tay cô, bao bọc lấy viên đá. Viên đá dần thu nhỏ lại rồi tan vào ngọn lửa, biến mất hoàn toàn.
Cả nhóm sửng sốt.
“Nó… bị cô hấp thu rồi sao?”
Tô Nhiên không giấu diếm:
“Bị linh hỏa trong người tôi hấp thu rồi.”
Mọi người tròn mắt nhìn cô đầy ghen tị. Ai cũng muốn có mà không được. Chẳng lẽ vì họ… xấu hơn nên không được đá chọn?
Con ngốc vẫn đứng bên cạnh, ngoan ngoãn chờ gặp mẹ.
Tô Nhiên không lừa cô bé. Cô thực sự đã triệu hồi được hồn phách của Lý Quế Cầm và Phạm Văn Niên.
Sau khi chết, Phạm Văn Niên vẫn luôn đứng đợi Lý Quế Cầm nơi đầu cầu Nại Hà. Còn Lý Quế Cầm thì vì lo cho con gái, cũng chưa chịu đi đầu thai, hai người cứ thế đợi con ngốc suốt thời gian qua.
Cổng âm phủ mở ra, hai người họ đích thân đến đón con gái mình về âm phủ.
Trước khi rời đi, Tô Nhiên truyền cho con ngốc một luồng công đức.
Trà Đá Dịch Quán
Không chỉ mình cô, lão Trịnh, Trần Viêm, Thạch Phi Phi và Kim Tị cũng truyền cho cô bé một tia công đức.
Tên lão già kia được tổ điều tra đặc biệt tiếp nhận xử lý. Vì còn nhiều chuyện cần giải quyết, Tô Nhiên, Vương Khải và Tôn Lâm về lại thành phố Kim Giang trước.
...
Sau khi mở lại buổi livestream, cư dân mạng thi nhau lên án Tô Nhiên “không có tinh thần trách nhiệm”, rồi lại ngoan ngoãn ngồi chờ hóng drama.
Ai cũng sợ nói nhiều quá sẽ khiến cô lại “nằm im không làm gì”.
Tô Nhiên tán gẫu với mọi người vài câu rồi phát lì xì may mắn.
Người đầu tiên trúng thưởng là một tài khoản toàn chữ số, Tô Nhiên lười đọc tên, trực tiếp gửi lời mời gọi video.
【Người dùng】tặng bạn thiên sứ trái tim ×1
【Nụ cười trong lòng bàn tay】tặng bạn vòng hoa nữ thần ×1
【Điểm Điểm là chú lừa con bướng bỉnh】tặng bạn du thuyền hạng sang ×1
...
Cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia là một người phụ nữ trung niên ăn mặc bình thường, không trang điểm hay chải chuốt gì.
“Chào cô, tôi là Phác Mỹ Diễm. Tôi muốn hỏi... cô có bán phù chú giúp thông minh không? Tôi muốn mua vài lá, con trai tôi bình thường quá, tôi muốn nó giỏi hơn chút.”
Tô Nhiên đã hiểu:
“Phù giúp thông minh? Ý cô là muốn con trai cô học tốt hơn chứ gì?”
“Đúng rồi, thằng bé nhà tôi sắp 12 tuổi, lần nào thi cũng đội sổ. Nếu nó học lệch thì tôi còn có thể thuê gia sư dạy riêng, đằng này môn nào cũng dở. Tôi lo đến bạc tóc rồi, đã cho nó học thêm, ngày nào cũng giám sát học bài, hai mẹ con thức tới 12 giờ khuya, nhưng vẫn chẳng cải thiện được gì. Thi vừa rồi cũng vẫn lẹt đẹt nhóm dưới của lớp.”
Phác Mỹ Diễm vò đầu:
“Chúng tôi là công nhân bình thường, điều kiện không tốt. Tôi chỉ mong con học hành tử tế, tương lai có công việc ổn định, đỡ phải khổ như chúng tôi. Cô ơi, tôi thật sự hết cách rồi nên mới lên đây hỏi thử.”
Tô Nhiên đáp, ánh mắt bà mẹ bừng sáng:
“Có, tôi có phù thông minh, phù học giỏi, cả phù thi đâu trúng đó. Những cái này có thể giúp kết quả học tập cải thiện rất nhanh, thậm chí tôi còn có thể tính điểm thi trước cho cô.”
“Nhưng —” Tô Nhiên nói tiếp, “— đây chỉ là biện pháp tạm thời, chữa ngọn chứ không chữa gốc. Cô thực sự muốn dùng không? Học để hiểu và nhớ kiến thức, nếu cứ dựa vào bùa chú, chẳng lẽ sau này lúc nào đi học cũng phải mang theo đống bùa bên mình?”
“Tôi...” — Không hiểu sao, khi nhìn vào mắt Tô Nhiên, Phác Mỹ Diễm chợt do dự.
Tô Nhiên hỏi tiếp:
“Cô nghĩ con đi học là để làm gì?”
Phác Mỹ Diễm trả lời đầy chắc chắn:
“Tất nhiên là để lấy bằng cấp rồi! Có học vấn cao mới tìm được việc tốt chứ!”
Tô Nhiên nhìn cô, không nói đúng hay sai, chỉ gật nhẹ rồi hỏi:
“Vậy con trai cô học kém là do nó không muốn học à?”