"Không phải đâu," Phác Mỹ Diễm phủ nhận, con trai chị vẫn là đứa trẻ khiến chị yên tâm, "Nó học hành rất nghiêm túc, mỗi tối đều học đến khuya, nghỉ lễ cũng không ra ngoài chơi, suốt ngày chỉ ở trong phòng học bài."
"Cô xem, nó không phải là không học, ngược lại, nó đang cố gắng hết sức để học. Thế mà cô còn muốn ‘giúp cây mọc nhanh bằng cách kéo lên’ sao?"
Lời của Tô Nhiên khiến Phác Mỹ Diễm ngẩn ra, một lúc sau mới cau mày đáp, "Nhưng... nhưng nếu không thi đỗ đại học, sau này nó sẽ không có tương lai, chỉ có thể làm công việc chân tay như vợ chồng tôi thôi."
Cư dân mạng nhao nhao bình luận phản đối suy nghĩ của chị:
【Học hành không phải là con đường duy nhất, nhưng học nhiều thì con đường sẽ rộng hơn.】
【Hãy học cách chấp nhận sự bình thường của bố mẹ, của chính mình, và của cả con cái.】
【Không thi đại học không có nghĩa là không có tương lai. Tôi cũng không học đại học mà giờ vẫn có nhà, có xe, sống yên ổn.】
【Tôi từng đọc một câu rất hay: ‘Nó chỉ là không có tên trên bảng vàng, chứ đâu phải không có đường đi dưới chân’.】
【Tại sao lại chê nó bình thường? Nó có chê chị nghèo đâu.】
【Nếu con có tiền đồ thì giao cho Tổ quốc, không thì ở nhà phụng dưỡng bố mẹ cũng được, chỉ cần con khỏe mạnh, bình an là được rồi.】
Tô Nhiên hiểu sự lo lắng trong lòng chị, nhẹ nhàng nói: "Ai nói học hành kém, không thi đỗ đại học là không có đường đi? Hơn nữa, con trai cô cũng có ưu điểm và điểm mạnh riêng đấy chứ."
Phác Mỹ Diễm nhíu mày, ngoài việc nghe lời thì chị không nghĩ ra con còn ưu điểm gì khác, "Ưu điểm? Nó thì có ưu điểm gì, toàn thói hư tật xấu, nói mãi chẳng sửa được."
Tô Nhiên thở dài, chậm rãi khuyên giải:
"Cô chỉ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của nó, phóng đại những thiếu sót đó lên, nên mới không thấy được ưu điểm. Nó không phải không có ưu điểm, mà là do cô chưa từng thực sự để ý đến con. Cô luôn nhìn từ góc độ của bản thân, dùng tiêu chuẩn của mình để áp đặt lên nó. Những gì cô yêu cầu ở con, thật ra là những thứ mà cô chưa từng làm được trong quá khứ."
Tô Nhiên nhìn Phác Mỹ Diễm, mong lời nói của mình có thể khiến cô tỉnh ngộ:
"Đầu năm, cô bị nổi mẩn ở lưng, vì nằm ở phía sau nên cô không thể tự bôi thuốc, chỉ có thể nhờ chồng giúp. Nhưng chồng cô lười, mỗi lần bôi thuốc chỉ quệt qua loa vài cái.
Con trai chị thấy bố làm không nghiêm túc, liền chủ động xin được làm thay. Nó chưa từng phàn nàn nửa câu, mỗi lần đều tỉ mỉ bôi thuốc lên từng nốt mẩn. Một tuần sau đó, nó kiên trì ngày hai lần sáng tối, có hôm suýt đi học muộn cũng phải bôi xong thuốc mới yên tâm đi. Mỗi lần còn an ủi cô: cái nốt này nhỏ rồi, cái kia gần hết rồi.
Chuyện này cho thấy nó là một đứa con hiếu thảo."
Nhắc đến chuyện này, đúng là con chị rất hiếu thảo, điểm này Phác Mỹ Diễm vẫn luôn ghi nhớ, "Chuyện này thì tôi nhớ, nhưng hiếu thảo thì sao? Trường học đâu có chấm điểm hiếu thảo."
Tô Nhiên lắc đầu, tiếp tục nói:
"Nó không chỉ hiếu thảo, mà còn rất tốt bụng. Mỗi ngày sau khi tan học, nó đều xuống tầng cho mèo hoang ăn. Gặp cụ già bị ngã, nó cũng không ngần ngại mà chạy lại giúp. Mặc dù có lần suýt bị đổ vạ, nhưng sau đó vẫn sẵn sàng giúp người khác, chỉ là biết cách giữ bằng chứng để tự bảo vệ mình."
"Con cô là người chính trực, có chính kiến. Dù biết mình không thể đỗ đại học tốt, thậm chí có thể chỉ đỗ được cao đẳng, nhưng nó vẫn nghiêm túc học hành. Nó từng nói, tuy không làm phượng hoàng được, thì cũng phải trở thành con gà có học vấn nhất trong chuồng."
Tô Nhiên nhìn người bên kia video, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, "Nó hiếu thảo, lương thiện, chính trực và có chí tiến thủ. Ngoài chuyện học không được như mong muốn, mọi mặt khác đều tuyệt vời, tại sao cô lại không thấy?"
Phác Mỹ Diễm lẩm bẩm: "Đúng thế, con tôi... thật sự rất tốt..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-130-la-do-co-khong-nhin-thay-duoc-uu-diem-cua-con-minh.html.]
Tô Nhiên lại đổi cách hỏi, "Cô muốn con trở nên thông minh, là để nó thi đỗ đại học tốt. Thi đỗ đại học là để sau này có công việc tốt, mà công việc tốt là để làm gì?"
"Đương nhiên là để có điều kiện kinh tế tốt hơn, sống không phải lo cơm áo." Phác Mỹ Diễm đáp ngay, như lẽ tất nhiên.
Cư dân mạng tiếp tục gửi bình luận:
【Tôi nghĩ học để sinh tồn.】
【Tôi hiểu cảm giác của người mẹ này. Tôi cũng sợ con gái sau này sẽ khổ như mình, cũng sợ nếu không ép con bây giờ, nó sẽ trách tôi.】
【Tôi cho rằng học không chỉ vì bằng cấp, cũng không phải để một bước thành công, mà là để trở thành người ấm áp, có cảm xúc và biết suy nghĩ. Là để có thể bình thản đối mặt với những thăng trầm trong đời, tự mình vượt qua bóng tối, mà không oán trách hay than vãn. Khi bị cuộc đời đẩy ngã, học vấn sẽ là nội lực giúp bạn đứng lên.】
【Tôi sợ con tôi sinh ra cũng sẽ trải qua những nỗi khổ giống như tôi đã từng. Tôi thực sự không nỡ.】
Tô Nhiên mỉm cười, nói tiếp:
"Vậy tôi không hiểu. Cuộc sống của cô bây giờ tuy không phải là thượng lưu, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, chẳng phải đã không lo cơm áo rồi sao?"
Lời này khiến Phác Mỹ Diễm trầm ngâm suy nghĩ, có lẽ là cô đã sai.
Bất chợt, cô như được khai sáng. Phải rồi, không đỗ đại học thì sao chứ? Nó vẫn là đứa con hiếu thảo của cô, không ăn được tôm hùm thì ăn tôm tép cũng được, cơm canh đạm bạc mà ấm cúng, chỉ cần con khỏe mạnh, vui vẻ là được rồi.
Gương mặt Mỹ Diễm dần nở nụ cười, như vừa xua tan mây mù, lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.
"Chị livestream à, tôi hiểu rồi. Tôi không cần bùa thông minh gì hết, chỉ cần nó cố gắng hết sức là được, học trường nào cũng được."
Tô Nhiên mỉm cười:
"Tôi hiểu nỗi lòng cha mẹ. Dù sau này con cô không đỗ đại học, nó vẫn có những con đường khác. Cô cần học cách nhìn ra những điểm mạnh, ánh sáng trong con người nó.
Từ nhỏ nó đã thích vẽ, giáo viên cũng từng khen nó có năng khiếu. Nhưng vì cô cho rằng vẽ vời không có tương lai, nó đành giấu sở thích ấy trong lòng. Có lẽ, cô nên để nó thử phát triển theo hướng này, biết đâu sẽ có bất ngờ thì sao?"
Phác Mỹ Diễm ngập ngừng, "Tôi không cấm nó vẽ, chỉ là... vẽ thì không ăn được, tôi sợ nó không nuôi nổi bản thân."
Phần bình luận lại nổ ra:
【Tôi học dở, giờ kiếm sống bằng vẽ tranh, không có gì để nói.】
【Mẹ tôi từng bảo: chỉ có tranh của người c.h.ế.t mới đáng giá.】
Trà Đá Dịch Quán
【Nhà họ hàng tôi có đứa học dở, giờ vẽ bản thiết kế nhà, sống tốt lắm.】
【Tuy nói vậy không sai, nhưng trong mắt người lớn, cứ thấy ai học kém mới đi học nghệ thuật, vì điểm đầu vào ngành đó thấp hơn.】
【Tôi cũng học dở, chỉ thích vẽ. Mẹ cấm dữ lắm, giờ tôi làm hoạ sĩ truyện tranh, thu nhập gấp mấy chục lần bạn bè cùng lứa. Mẹ tôi bây giờ đi đâu cũng khoe là từ nhỏ đã cho tôi học vẽ. {cạn lời}】
【Tôi học dở mà cũng không biết vẽ, giờ làm gì đây?】