Lúc này Bạch Hiểu mới sực nhớ đến chiếc vòng tay, vội vàng tháo xuống đưa cho Tô Nhiên:
“Đây là bạn thân em tự tay đan tặng, tuy không quý giá gì nhưng đầy ắp tấm lòng. Em rất thích nên vẫn luôn đeo, chưa từng tháo ra lần nào. Nhưng mà… tại sao tên nam quỷ kia lại nói đây là tín vật đính ước?”
Tô Nhiên cầm lên xem, vòng tay được bện bằng dây đen, bên trong còn lẫn một sợi tóc đen. Trên đó treo vài mặt dây chuyền, chất liệu giống như bạc, mặt trong còn khắc vài ký hiệu, những ký hiệu này kết hợp lại chính là bùa chiêu âm. Nếu đeo lâu, dù không thu hút “đào hoa âm” thì cũng sẽ hấp dẫn những thứ khác.
“Trong vòng có tóc đấy, em biết không?”
Tô Nhiên rút sợi tóc từ trong vòng ra, đưa cho Bạch Hiểu xem.
Bạch Hiểu thấy tóc thì không hề kinh ngạc:
“Em biết, là tóc của bạn em đó. Cô ấy nói quê họ có phong tục, đan tóc vào vòng tay để cầu mong tình bạn bền lâu, còn có thể bảo vệ em được bình an, khỏe mạnh.”
Tô Nhiên nhíu mày lắc đầu:
“Đây không phải tóc phụ nữ, mà là tóc đàn ông — chính xác hơn là tóc của một người đàn ông đã chết. Người xưa có câu: 'Một lọn tóc xanh, một mảnh hồn', nam nữ tặng tóc cho nhau là lời hẹn thề tình yêu trọn đời. Em ngày ngày đeo tóc của nam quỷ bên người, không tìm em thì tìm ai?”
【Tôi chịu rồi, lấy tóc làm vòng tay, đầu óc kiểu gì vậy trời?】
【Bỗng nhớ mấy vụ trên mạng dùng tóc, m.á.u cuống rốn hay cả sữa mẹ làm vòng tay... nghe mà rợn tóc gáy】
【Hóa ra không chỉ mình tôi từng thấy chuyện lấy tóc làm vòng tay là bình thường】
【Em gái tôi từng nói muốn dùng m.á.u mình làm mặt dây chuyền tặng nam thần, tôi thấy đầu óc nó có vấn đề liền lôi đi khám tâm lý — kết quả là bệnh tâm lý nặng】
【Hồi cấp 2 từng thấy một cặp đôi, cô gái dùng d.a.o khắc ngôi sao 5 cánh lên mu bàn tay rồi đổ mực vào vết thương, trời ơi nhìn mà đau giùm, đánh c.h.ế.t tôi cũng không dám làm!】
...
Tô Nhiên khẽ động ngón tay, sợi tóc lập tức bốc cháy không cần lửa, trong chốc lát hóa thành tro bụi.
Bạch Vân và cha mẹ đứng bên cạnh nghe mà rùng mình.
Bạch Hiểu cũng kinh ngạc không tin nổi:
“Không thể nào! Tình cảm giữa tụi em rất tốt, cô ấy tuyệt đối không thể hại em.”
Bạch Vân nghĩ một lúc rồi cũng lên tiếng:
“Streamer à, có khi nào chị nhầm không? Gia đình em ai cũng từng gặp bạn của em gái rồi, là cô gái rất tốt, còn hay gửi đặc sản về cho nó nữa. Nhìn không giống người xấu đâu.”
Tô Nhiên trầm ngâm, quay sang hỏi Bạch Hiểu:
“Bạn em… có anh trai hay em trai nào đã qua đời không?”
Bạch Hiểu gật đầu:
“Bạn em tên là Quách Uyển, đúng là có một anh trai, mất cách đây một năm. Đại sư, ý chị là… chiếc vòng này là để ghép âm hôn cho anh trai cô ấy sao?”
Nếu đúng thế thì Bạch Hiểu lại càng thấy khó hiểu:
“Nhưng người đàn ông trong giấc mơ của em không phải anh trai cô ấy. Em từng xem ảnh rồi, anh trai cô ấy rất đẹp trai, hoàn toàn không giống cái tên nam quỷ kia, xấu thấy ớn luôn.”
Tô Nhiên cũng thấy lạ:
“Có lẽ… cô ấy bị người khác lừa.”
“Bị lừa sao?”
Bạch Hiểu trầm ngâm:
“Cũng có khả năng… Cô ấy rất ngây thơ, người ta nói gì cũng tin. Nếu bị lừa cũng không lạ.
Với lại cô ấy từng kể, anh trai cô ấy là người rất tốt, chính trực và lương thiện, chắc chắn không thể nào làm ra cái chuyện độc ác như xông vào giấc mơ người khác để cưỡng hôn đâu.
Tình cảm của họ rất sâu đậm, thậm chí còn hơn với cha mẹ ruột.”
Nói đến Quách Uyển, Bạch Hiểu không khỏi cảm thán.
“Cha mẹ cô ấy tư tưởng bảo thủ, cổ hủ lạc hậu, trọng nam khinh nữ cực kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-135-vong-tay-to-xanh.html.]
Khi mang thai Quách Uyển, tưởng là con trai nên rất mong đợi, ai ngờ sinh ra là con gái, cha mẹ lập tức nhét cô ấy vào vại nước định dìm chết.
May mà anh trai đi học về sớm, kịp thời cứu sống cô ấy. Có thể nói Quách Uyển do một tay anh trai nuôi lớn, ngay cả học đại học cũng là nhờ anh trai cày cuốc kiếm tiền. Hai anh em thân nhau vô cùng.
Khi anh ấy qua đời, vẫn còn độc thân, chưa từng yêu đương.
Quách Uyển vì cái c.h.ế.t của anh mình mà buồn bã rất lâu, còn tự trách mãi không nguôi. Em chính là người đã luôn bên cạnh an ủi, khuyên nhủ cô ấy mới dần giúp cô ấy đi qua giai đoạn u tối.”
Tô Nhiên hỏi:
“Xác của anh trai cô ấy… đã hỏa táng chưa?”
“Chưa.” Bạch Hiểu lắc đầu,
“Cô ấy từng nói quê nhà họ rất coi trọng chuyện nhập thổ vi an, cho rằng hỏa táng là bất kính với người đã khuất.
Anh cô ấy lại không có con nối dõi, càng không thể hỏa táng.
Vì vậy, sau khi qua đời, cha mẹ cô ấy lập tức mang t.h.i t.h.ể đi trong đêm.
Còn chôn ở đâu thì chính cô ấy cũng không rõ.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Bạch Hiểu vang lên hai tiếng “ting ting”.
“Là bạn em nhắn nè, hỏi em mấy hôm nay có rảnh không, nói là nhớ em, mời em đến nhà cô ấy ở vài hôm.”
Vừa trải qua vụ “cưới ma” kinh hoàng, Bạch Hiểu thật sự không có tâm trạng đi đâu, lập tức nhắn lại từ chối:
“Dạo này tớ hơi bận, không sắp xếp được thời gian, để khi khác nhé.”
Tô Nhiên nhìn cô nhắn tin, bỗng hỏi:
“Bình thường các em toàn nhắn tin, không gọi điện sao?”
“Cũng có gọi mà…”
Bạch Hiểu trả lời không do dự, nhưng nói được một nửa thì khựng lại.
Nghĩ kỹ lại, dạo gần đây đúng là toàn nhắn tin, thỉnh thoảng bạn có gọi video thì cũng bị cô ấy ngắt luôn, rồi lại nhắn tin trả lời. Giờ nhớ lại… quả thật có gì đó không đúng.
Bạch Hiểu bắt đầu thấy bất an:
“Đại sư… không lẽ bạn em xảy ra chuyện rồi? Lâu lắm rồi không gọi, cũng chẳng có video gì cả…”
“Đinh đinh” — vài tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Quách Uyển gần như lập tức trả lời:
“Thế à, thôi cũng được. Chỉ là nhớ cậu quá, nên mới muốn gặp. Nhưng công việc quan trọng hơn, nhớ giữ gìn sức khỏe nha!”
Một lát sau, cô ấy lại gửi thêm một tin:
“Gần đây quê tớ đang có hội chùa, ba năm mới tổ chức một lần. Cậu không đến thật tiếc quá. Tớ còn định dẫn cậu đi chơi cơ. Hay là cậu thử sắp xếp lại công việc một chút, coi như thư giãn, lâu rồi tụi mình chưa gặp nhau. Nhớ cậu lắm luôn! ”
Bạch Hiểu đưa tin nhắn cho Tô Nhiên xem, băn khoăn hỏi:
“Đại sư… chị nói em có nên đi không? Một mặt em lo cô ấy xảy ra chuyện, muốn đến xem thử, nhưng mặt khác… em cũng sợ.”
Tô Nhiên không trả lời ngay, ngược lại hỏi lại:
“Em và cô ấy thân nhau lắm à?”
“Dạ.” Bạch Hiểu gật đầu, ánh mắt xa xăm:
“Hồi đại học, bọn em được xếp cùng ký túc xá.
Cô ấy đến từ vùng núi xa xôi, nhà nghèo, ngày nào cũng ăn bánh bao với dưa muối. Mấy bạn khác thấy cô ấy quê mùa nên xa lánh.
Chỉ có em thấy tội nghiệp, nên chủ động thân với cô ấy.
Lúc ăn cơm em còn hay tìm cớ lấy thêm phần cho cô ấy.
Trà Đá Dịch Quán
Cô ấy biết em cố tình giúp, nên tranh làm việc nhà giúp em, giặt đồ, quét dọn…”