Lời còn chưa dứt, gã đàn ông đột nhiên cảm thấy mắt cá chân bị ai đó nắm lấy. Hắn quay đầu lại, nhưng chẳng thấy gì cả.
Đang còn nghi hoặc, lực đạo nơi chân đột nhiên mạnh hơn, hung hăng ném hắn văng ra, đập mạnh xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của gã là:
“Mẹ kiếp, xương cốt ông sắp thành bánh tráng rồi!”
Đau, đau c.h.ế.t đi được!
Cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều bị xáo tung cả lên.
Đúng lúc này, cửa phòng “rầm” một tiếng bị đá văng.
Tô Nhiên bước vào.
Cô liếc mắt nhìn nam quỷ nằm dưới đất, rồi quay sang nói với Bạch Hiểu:
“Đừng sợ, là người nhà em nhờ tôi đến cứu em.”
Bạch Hiểu ngây người, nước mắt còn chưa khô, lập tức ngừng khóc, vội vàng trèo xuống giường, trốn sau lưng Tô Nhiên, nghẹn ngào hỏi:
“Thật hả chị? Có phải bố mẹ em nhờ chị không? Mau dẫn em đi khỏi đây, em không muốn ở thêm giây nào nữa!”
Tô Nhiên vỗ vỗ tay cô trấn an:
“Không vội, xử lý tên háo sắc này xong đã rồi đi.”
Bạch Hiểu gật mạnh đầu, hung hăng trừng mắt nhìn nam quỷ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm:
“Đánh hắn!”
Từ lúc Tô Nhiên bước vào, đôi mắt ti hí của nam quỷ cứ dán chặt vào cô, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình.
Nhìn gương mặt thanh tú của Tô Nhiên, trong lòng hắn trào lên một luồng kích động điên cuồng, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia kỳ quái.
Tô Nhiên tuy không thuộc dạng sắc nước hương trời, nhưng do tu hành huyền thuật, cộng thêm linh lực ngày càng sung túc, khiến cô như thể tự mang hiệu ứng “filter làm đẹp”, nét đẹp nhẹ nhàng mà khiến người khác rất dễ chịu.
Nam quỷ chẳng thèm để tâm đến cơn đau, lơ lửng đứng dậy, xoa tay cười âm hiểm, ánh mắt đầy tham lam và dâm tà lướt trên người Tô Nhiên:
“Chậc chậc chậc, lại thêm một mỹ nhân nữa. Thế này đi, ngươi phá chuyện tốt của ta, coi như bồi thường, ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận các ngươi, cả hai ngoan ngoãn ở lại hầu hạ ta là được rồi.”
Ánh mắt Tô Nhiên lạnh đi, vung tay.
Nam quỷ lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình tát văng, đầu lệch sang một bên, phun ra một ngụm m.á.u tươi, hai cái răng ố vàng văng ra lăn lóc, trên mặt hiện rõ một dấu tay sưng đỏ.
Nam quỷ nhổ ra một ngụm máu, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nhiên, gương mặt vặn vẹo dữ tợn:
“Ngươi dám đánh ta? Ta khuyên ngươi nên biết điều, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngoan ngoãn theo ta thì tốt hơn, bằng không đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc!”
Bạch Hiểu bị gương mặt kinh khủng kia dọa sợ, vội trốn sâu hơn vào sau lưng Tô Nhiên.
“Ồ~ muốn ta ‘phục vụ’ ngươi à? Được thôi, ta cho ngươi toại nguyện.”
Tô Nhiên nhướng mày, mắt nheo lại, vung tay.
Nam quỷ bị một bàn tay vô hình bóp cổ, nâng cao lên không trung.
“Con tiện nhân! Có gan thì thả ta xuống! Ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi!”
Tô Nhiên siết chặt tay.
Mặt gã quỷ đỏ bừng, hai tay điên cuồng cào cổ, muốn gỡ cái bàn tay vô hình ấy ra nhưng vô ích. Hai chân giãy giụa loạn xạ, mắt trợn trắng, sắp sửa về chầu trời.
Lúc này, Tô Nhiên mới buông tay, quăng hắn mạnh xuống đất. Gã quỷ đau đớn co quắp, ngũ quan méo xệch.
Tô Nhiên giẫm lên mặt hắn, cúi người lạnh lùng hỏi:
“Ngươi vừa nói muốn g.i.ế.c ta hả?”
Nam quỷ ho sặc sụa, liên tục lắc đầu:
“Không, không phải! Ngươi nghe nhầm rồi! Ta nói là ngươi đừng g.i.ế.c ta…”
Tô Nhiên hài lòng thu chân lại:
“Thế thì ta nghe lời ngươi, tha cho ngươi một mạng.”
Nói xong, cô túm lấy gã quỷ, hung hăng đập hắn vào tường.
Phịch!
Nam quỷ bị ép dính chặt vào tường, lần này thật sự bị đập thành… bánh!
Dù là hồn phách, hắn cũng đã lâu không cảm thấy đau đến thế.
Cú vung tay của cô gái này suýt nữa khiến hắn hồn phi phách tán.
Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được sự sợ hãi thực sự.
Cố chịu đau, hắn vùng vẫy gỡ mình ra khỏi tường, gương mặt bị ép bẹp dí, lết tới trước mặt Tô Nhiên quỳ gối dập đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-134-dao-hoa-am-3.html.]
“Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng! Tôi không dám nữa! Không dám nữa!”
Bạch Hiểu ló đầu ra từ sau lưng Tô Nhiên, nhìn bộ dạng thảm hại của gã quỷ, vui vẻ giơ nắm đ.ấ.m hò reo:
“Đánh hay lắm! Đã xấu như cóc ghẻ, còn mơ mộng cưới ta! Mơ đẹp quá rồi đấy, đồ ghê tởm!”
Nam quỷ định giở chiêu khổ nhục kế, nhưng Tô Nhiên không ăn mùi đó. Cô giơ tay, lạnh giọng:
“Ngươi cưỡng ép âm hôn, hại người, còn muốn ta tha? Mơ đi.”
Nam quỷ lập tức dập đầu như điên:
Trà Đá Dịch Quán
“Đại hiệp tha mạng! Tôi thật sự không định hại người…”
Tô Nhiên ngừng lại:
“Nói rõ xem nào.”
Gã đàn ông run rẩy, hai tay che đầu, sợ hãi nói:
“Tôi nói thật! Lúc còn sống tôi chưa từng cưới vợ, sau khi c.h.ế.t rồi, trong lòng cứ mãi mong muốn có một cô vợ ma. Vài tháng trước, có một cặp vợ chồng bắt được tôi, nói là có thể tìm vợ cho tôi. Nhưng sau khi thành sự, tôi phải giúp họ làm việc.”
“Cặp vợ chồng đó tên gì? Muốn ngươi làm gì?”
“Tôi không biết tên. Còn việc phải làm gì thì họ bảo chờ sau khi xong chuyện sẽ nói.”
“Còn gì nữa không?”
“Không… tôi đã nói hết rồi!”
“Thật không? Vậy thì không cần giữ ngươi lại nữa, để ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
Tô Nhiên giơ tay muốn triệu ra Quỷ Môn, nam quỷ tưởng cô muốn g.i.ế.c mình, sợ tới mức gào khóc:
“Đừng mà! Tha cho tôi! Tôi không muốn chết…”
Tô Nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét, vung tay triệu ra Quỷ Môn.
Hồn phách của Bạch Hiểu đã bị giam trong mộng cảnh quá lâu, cô phải nhanh chóng đưa cô ấy về.
Không nói nhiều nữa, cánh cửa Quỷ Môn mở ra, Tô Nhiên đá nam quỷ bay vào, hắn còn chưa kịp phản ứng.
—
Trong phòng bệnh, những gì xảy ra trong mộng cảnh giữa Tô Nhiên và Bạch Hiểu, Bạch Vân, cha mẹ cô và các khán giả livestream hoàn toàn không hay biết. Mọi người chỉ thấy Bạch Vân lo lắng đi qua đi lại.
Cô và cha trông chừng Bạch Hiểu, còn mẹ cô thì ngồi bên cạnh canh Tô Nhiên.
Ba người không dám chớp mắt, sợ có biến cố xảy ra.
Mẹ Bạch ban đầu rất tin tưởng Tô Nhiên, cho rằng đã mời được cao nhân thật sự, chắc chắn sẽ đưa hồn con gái mình trở lại.
Nhưng càng đợi lâu, bà càng thấy lo, nhìn Tô Nhiên bất động, bà chậm rãi đưa tay kiểm tra hơi thở cô.
Đúng lúc ấy, Tô Nhiên bỗng mở mắt.
“Á!”
Mẹ Bạch Hiểu giật nảy người, suýt nữa ngã khỏi ghế:
“Cô… cô tỉnh rồi!”
Tô Nhiên mỉm cười gật đầu:
“Ừ, con gái bác cũng không sao nữa rồi.”
Như để chứng minh lời cô, Bạch Hiểu cũng vừa mở mắt.
Cả nhà mừng rỡ không thôi, vội vàng nhào tới bên giường.
Bạch Hiểu vừa tỉnh đã thấy cha mẹ và chị gái, liền mếu máo, lao vào lòng mẹ khóc nức nở:
“Mẹ ơi, con sợ c.h.ế.t đi được… Con suýt nữa phải cưới một con quỷ xấu xí rồi!”
Mẹ cô ôm con, dỗ mãi mới khiến cô ngừng khóc.
Bạch Vân vẫn lo cho em gái, dè dặt hỏi Tô Nhiên:
“Đại sư, vậy là em tôi thật sự ổn rồi sao?”
Tô Nhiên gật đầu:
“Vừa rồi trong mộng cảnh, em cô bị một nam quỷ cưỡng ép âm hôn. Nhưng các người yên tâm, ta đã đá hắn xuống địa phủ, hắn không thể quay lại hại người nữa.”
Bạch Vân gật đầu, thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt quá rồi…”
Tô Nhiên khẽ nhướng cằm, chỉ vào chiếc vòng tay nơi cổ tay Bạch Hiểu:
“Chiếc vòng này… em lấy ở đâu ra?”