Chuyện này khiến cả gia đình lo lắng đến phát điên, chạy khắp nơi tìm các bài thuốc dân gian, nhưng thử đủ kiểu cũng chẳng có tác dụng, Bạch Hiểu vẫn không tỉnh lại, đến mức tóc của hai ông bà già thêm không ít sợi bạc.
Có người quen giới thiệu Tô Nhiên cho Bạch Vân, nói cô là một cao nhân rất lợi hại.
Thế là Bạch Vân ôm tâm lý cầu may, tham gia giành lì xì.
Lúc ấy cô còn do dự, tốc độ tay cũng chẳng phải nhanh nhất, vậy mà lại đúng lúc may mắn được chọn.
Mẹ Bạch Hiểu rưng rưng nước mắt, mấy ngày nay bà đã lo đến phát cuồng. Cha Bạch Hiểu đứng bên cạnh cũng đầy vẻ tiều tụy và lo lắng:
“Đại sư, con gái tôi rốt cuộc bị sao vậy?”
Tô Nhiên cau mày, chỉ vào chiếc vòng tay kia:
“Cô ấy bị đào hoa âm quấn thân. Việc hôn mê không tỉnh là do bị tà linh trong chiếc vòng tay cuốn vào, hồn phách bị kéo vào mộng cảnh để kết hôn. Nếu không mau chóng cứu cô ấy ra ngoài, e rằng sau này sẽ trở thành người thực vật.”
“Cái gì?!”
Hai vợ chồng trung niên đồng thanh hét lên, nghe đến chuyện con gái có thể thành người thực vật, cả hai lập tức hoảng loạn:
“Trời ơi, vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”
Bạch Vân cũng vô cùng kinh hãi:
“Đại sư, hay là tôi đốt cái vòng tay đó đi?”
Tô Nhiên lập tức ngăn lại:
“Không được! Giờ chưa phải lúc. Hồn phách em cô vẫn còn trong mộng cảnh, nếu cô đốt chiếc vòng đi, hồn cô bé sẽ không bao giờ quay về được. Mau gửi địa chỉ cho tôi, đừng làm gì cả, chờ tôi tới.”
“Được, được!” — ba người vội vàng gật đầu đồng ý.
Địa chỉ Bạch Vân gửi đến khá gần, Tô Nhiên đã quen tác phong nhanh gọn, không cần cư dân mạng nhắc cũng chủ động treo điện thoại lên ở chế độ ẩn thân, không bao lâu đã có mặt tại bệnh viện.
Đây là một phòng bệnh đơn, Bạch Hiểu đang nằm trên giường, sắc mặt hồng hào nhưng đôi mày nhíu chặt, nhìn nét mặt có thể đoán cô không hề thích những gì đang xảy ra trong mơ.
Tô Nhiên quan sát một lúc, rồi nói:
“Lát nữa tôi sẽ xuất hồn để vào mộng cảnh của cô ấy. Trước khi tôi quay lại, bất cứ ai cũng không được quấy rầy. Kể cả bác sĩ đến kiểm tra cũng không được. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được động vào chúng tôi.”
Bạch Vân cùng cha mẹ đồng loạt gật đầu cam đoan:
“Được, chúng tôi đảm bảo tuyệt đối không để ai làm phiền.”
Dặn dò xong, Tô Nhiên ngồi xếp bằng trên ghế sofa bên cạnh, kết ấn bằng hai tay, hồn phách xuất khiếu, tiến vào mộng cảnh của Bạch Hiểu.
Bạch Vân nhớ rõ lời dặn, sợ có người quấy rối, lập tức khóa trái cửa phòng bệnh. Cô cùng cha mẹ chia nhau canh chừng Tô Nhiên và Bạch Hiểu, không dám chớp mắt.
……
Hôm đó, sau khi cùng chị gái chụp ảnh xong về nhà, Bạch Hiểu bỗng bị sốt cao, cả người mơ mơ màng màng. Cô nghĩ mình chỉ bị cảm lạnh, nên uống chút thuốc rồi đi ngủ.
Lúc mơ mơ hồ hồ, cô phát hiện mình đang đứng giữa một con đường. Xung quanh mịt mù sương trắng, chẳng nhìn rõ gì, con đường cũng không thấy điểm cuối, không biết dẫn đi đâu.
Bạch Hiểu ngẩn người.
Cô không nhớ nổi đây là đâu, cũng không rõ mình đến đây bằng cách nào.
Cô muốn lấy điện thoại gọi cho gia đình, cúi xuống thì phát hiện mình vẫn mặc bộ đồ ngủ — mà đồ ngủ thì không có túi, tất nhiên cũng không có điện thoại.
Bạch Hiểu gọi ba mẹ và chị mấy tiếng, nhưng âm thanh như bị nuốt chửng, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, không có chút vang vọng nào, cảm giác quỷ dị vô cùng.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành đi dọc con đường, nghĩ rằng nếu gặp được ai thì có thể mượn điện thoại gọi người nhà đến đón.
Con đường này thật dài, cô đi mãi mà chẳng thấy điểm cuối.
Đừng nói là người, đến con kiến hay con muỗi cũng không thấy bóng dáng.
Cô đang định quay lại thì cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi thành một lễ đường màu đỏ rực, xung quanh treo đầy sa mỏng đỏ, còn bộ đồ ngủ trên người cô cũng biến thành một bộ hỷ phục màu đỏ.
Ngay trước mặt cô là một nam thanh niên mặc hỷ phục đỏ.
Gương mặt anh ta chẳng hề bắt mắt, khiến người ta vừa nhìn đã thấy bản năng muốn quay đầu bỏ chạy.
Anh ta nhìn Bạch Hiểu mỉm cười, nụ cười ấy khiến người ta sởn tóc gáy, như có thứ gì đó không thể gọi tên đang len lỏi vào tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-133-dao-hoa-am-2.html.]
Bạch Hiểu còn chưa kịp hỏi anh ta là ai, thì đã bị anh ta nắm lấy tay, cười âm u quái dị:
“Nương tử à, giờ là giờ lành, chúng ta nên bái đường thôi.”
Bái đường?!
Bái cái gì mà bái, tôi không muốn bái đường với anh đâu!
Bạch Hiểu vừa sợ vừa hoảng, theo bản năng giãy giụa định rút tay ra, nhưng lại bị hắn kéo mạnh ép quỳ xuống đất.
Trà Đá Dịch Quán
“Nương tử, hôm nay là ngày đại hỷ của chúng ta, ta đã chờ nàng rất lâu rồi. Giờ vất vả lắm mới gặp được, đừng phụ tấm chân tình này, mau bái đường đi.”
Những lời hắn nói khiến Bạch Hiểu sợ hãi đến tột độ. Cô không còn tâm trí để suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ một lòng muốn thoát khỏi nơi này.
Nhân lúc hắn sơ ý, cô cắn hắn một cái thật mạnh rồi vùng chạy ra ngoài.
Ra khỏi cửa, cảnh vật lại trở về con đường phủ sương mù kia, cô không biết đi đâu, chỉ đành cúi đầu chạy.
Giọng nói của người đàn ông vang lên từ bốn phương tám hướng:
“Nương tử, nàng trốn không thoát đâu, quay về đi.”
“Nương tử, ta và nàng là nhân duyên tiền định, nàng là vợ ta, ta là chồng nàng, điều này không thể thay đổi.”
“Nương tử, đây là thế giới của hai ta, nàng không thể rời đi.”
“Nương tử, đừng giận dỗi nữa, lỡ giờ lành là không tốt đâu.”
Bạch Hiểu cứ thế chạy, chạy mãi.
Cô có cảm giác mình chạy rất xa, lại như vẫn chưa nhúc nhích được gì.
Bỗng nhiên — cô đ.â.m sầm vào một lồng ngực.
Ngẩng đầu lên, chính là gã đàn ông mặc hỷ phục đỏ đó!
Hắn nở nụ cười tà ác, vòng tay ôm chặt cô:
“Nương tử, chúng ta mau bái đường thôi, bái xong thì vào động phòng. Ta đợi lâu lắm rồi, không nhịn nổi nữa đâu.”
Bạch Hiểu sợ đến bật khóc:
“Đại ca, anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải vợ anh! Tôi xin anh… tha cho tôi đi mà…”
Người đàn ông dùng ngón tay trỏ gạt giọt lệ của cô, rồi đưa lên miệng l.i.ế.m một cái.
“Không thể nhầm được. Nàng xem, nàng vẫn đang đeo tín vật đính ước của chúng ta mà.”
Hắn nâng cổ tay cô lên, chiếc vòng tay kia lóe sáng dưới ánh đèn, mấy chiếc chuông bạc lay động, ánh sáng chói lóa đập vào mắt.
Bạch Hiểu cố gắng giật mạnh chiếc vòng, muốn tháo nó ra. Nhưng chiếc vòng như thể được hàn chặt lên tay cô, không tìm thấy khóa, cũng chẳng thể kéo đứt.
“Không phải đâu đại ca, là hiểu lầm thôi! Tôi không biết đây là tín vật giữa anh và người yêu. Tôi trả lại anh, thật sự tôi không phải vợ anh!”
“Đã đeo rồi thì chính là vợ ta.”
Sự kiên nhẫn của hắn đã cạn sạch, gương mặt lạnh đi:
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa. Mau đi bái đường thôi.”
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, nhảy một cái.
Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng lại quay về lễ đường đỏ rực.
Dù Bạch Hiểu ra sức giãy giụa nhưng thể lực chênh lệch quá lớn, cuối cùng vẫn bị hắn ép thực hiện xong nghi lễ.
Cảnh chuyển lần nữa — bọn họ đã vào động phòng.
Bạch Hiểu nằm trên giường cưới, nước mắt lã chã, liên tục lắc đầu, lùi về phía sau:
“Đừng mà… anh đừng qua đây… cứu tôi với… ba mẹ ơi, cứu con với!”
Gã đàn ông nắm lấy cổ chân cô, kéo mạnh về phía mình:
“Cho dù nàng có hét khàn cả cổ, cũng chẳng ai nghe thấy đâu. Không ai đến cứu nàng cả. Nương tử, chúng ta mau động phòng thôi, vi phu chờ lâu lắm rồi…”