Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 129

Cuối cùng, cuốn tiểu thuyết kỳ quặc ấy vẫn được mua về.

 

Vì Tiểu Thập thích mà.

 

Nhưng... Tạ Diêm nhìn cuốn sách trên bàn trà, rồi liếc sang Sở Thập Hàm đang ngồi trên sofa mà chẳng có vẻ gì muốn mở sách, thử hỏi: "Từ khi nào em thích đọc... thứ này?"

 

"Lúc làm nhiệm vụ, đồng đội cho em xem thử." Sở Thập Hàm cố ý nói, "Em hơi tò mò đoạn sau."

 

Tạ Diêm mặt mày khó đỡ: "Đồng đội của em có bình thường không?"

 

Sở Thập Hàm ngẩng lên nhìn hắn: "Chắc có...?"

 

Tạ Diêm cúi người áp sát, chăm chú nhìn vào mắt cậu một lúc, đột nhiên ra lệnh: "Từ nay chỉ được ghép đội với anh."

 

Sở Thập Hàm nghiêng đầu, khoảng cách hai người thu hẹp lại, cậu không hỏi tại sao mà chỉ vâng lời: "Ừm, ca ca."

 

Tạ Diêm tiếp tục tra hỏi: "Em xem 'một chút' là bao nhiêu?"

 

Biết đâu em ấy chỉ đọc đoạn đầu, tưởng là tình bạn thuần túy như hắn.

 

"Chương 21." Sở Thập Hàm dừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía hắn, "Chính xác chỗ anh vừa xem."

 

Tạ Diêm: "..."

 

"Muốn đọc tiếp cùng em không?" Sở Thập Hàm nhấc cuốn sách lên, dịch chỗ ngồi sang một bên.

 

Tạ Diêm nhìn cậu một lúc, cuối cùng ngồi xuống, tựa vai vào Sở Thập Hàm cùng liếc qua những trang sau.

 

Là ca ca của Sở Thập Hàm, Tạ Diêm chưa bao giờ áp đặt cậu điều gì. Nếu cậu có sở thích khác thường, hay cả... xu hướng tính dục khác biệt, hắn cũng tôn trọng.

 

Cốt truyện về sau càng lúc càng phóng khoáng, nhân vật chính alpha nhanh chóng lên đỉnh cao sự nghiệp rồi... cưới luôn alpha của mình.

 

Tạ Diêm nhìn cảnh tiểu thuyết nhảy cóc đến đêm động phòng, vẻ mặt cuối cùng cũng nứt vỡ: "Alpha với alpha... còn có thể kết hôn?"

 

Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn hắn đang tựa vào vai mình: "Theo luật mới nhất của Đế quốc và Liên minh, có thể đăng ký làm bạn đời hợp pháp."

 

Vừa định quay đi, cậu đã bị Tạ Diêm giữ chặt đầu. Hắn nhìn cậu với ánh mắt kỳ quặc: "Em rất am hiểu những thứ này nhỉ?"

 

Sở Thập Hàm vốn học lý thuyết kém thực hành vì ghét điều luật rườm rà, nhưng hôm nay lại thuộc lòng điều luật vừa cập nhật.

 

Như thể... đã cố tình tìm hiểu.

 

Sở Thập Hàm dùng má cọ nhẹ vào tay Tạ Diêm đang đè lên đầu mình: "Chỉ hiểu sơ sơ thôi."

 

Tạ Diêm nhìn cậu một lúc rồi buông tay, để cậu tiếp tục đọc tiểu thuyết.

 

Nhân vật chính A và "người huynh đệ" - giờ nên gọi là "người vợ" - uống rượu giao bôi rồi cùng ngã vào giường lớn.

 

"..." Tạ Diêm ngừng lại, chọn từ ngữ tế nhị: "Tiểu Thập, em còn nhỏ, chưa hợp với mấy thứ này..."

 

Sở Thập Hàm tiếp tục lật trang: "Không sao, không miêu tả chi tiết lắm đâu."

 

Quả thực không quá chi tiết, dừng lại ở mức độ gợi ý tinh tế:

 

Nhân vật chính A nắm lấy một đoạn ngọc bạch, kéo về phía eo mình, con thuyền nhỏ bắt đầu chòng chành.

 

Tạ Diêm nhướng mày: "Alpha với alpha thật sự được?"

 

"Chẳng phải đoạn trước đã giải thích rồi?" Sở Thập Hàm đáp, "Chỉ cần đủ chất bôi trơn và khúc dạo đầu."

 

Tạ Diêm suy nghĩ một lát, rồi nghiêng đầu tựa vào vai Sở Thập Hàm: "Nếu alpha kia... quá to thì sao?"

 

Sở Thập Hàm hiếm hoi khẽ nhếch mép, liếc nhìn hắn với giọng điệu châm chọc: "Alpha nào mà 'quá to' vậy?"

 

Tạ Diêm: "..."

 

"Có lẽ sẽ cần nhiều vuốt v e hơn, hoặc... kh0ái cảm sẽ mãnh liệt hơn?" Thực ra Sở Thập Hàm cũng không rõ lắm, "Tóm lại là được."

 

Nghe cậu mô tả tỉ mỉ đến thế, ánh mắt Tạ Diêm càng thêm kỳ quặc. Hắn giật cuốn sách khỏi tay Sở Thập Hàm, đột ngột chất vấn:

 

"Sở Thập Hàm, em thích alpha hay omega?"

 

Sở Thập Hàm liếc nhìn bàn tay trống rỗng, rồi lại nhìn vào gương mặt Tạ Diêm, khóe môi cong lên một nụ cười khó hiểu: "Ca ca đoán xem?"

 

Tạ Diêm chăm chú nhìn vào mắt cậu một hồi lâu, rồi chậm rãi nói: "Em thích alpha, beta hay omega cũng không quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất là đừng để bị người khác lừa gạt, Tiểu Thập."

 

Sở Thập Hàm xoay người lại, ôm lấy Tạ Diêm đang ngồi trên sofa: "Ai có thể lừa được em, Tạ Diêm?"

 

Thực ra tư thế của hai người vốn đã rất gần, giờ đây Sở Thập Hàm gần như đang ngồi trong lòng Tạ Diêm mà ôm lấy hắn.

 

Chỉ có mình mình được phép lừa Sở Thập Hàm.

 

Tạ Diêm mắt tối sầm, nhìn cậu trong lòng mà nghĩ.

 

Chỉ có mình được ôm em ấy, được hôn em ấy... Nếu có kẻ nào khác xuất hiện, sẽ bẻ gãy tay tên đó.

 

Tạ Diêm siết chặt vòng tay ôm lấy Sở Thập Hàm, đột nhiên lên tiếng: "Anh thấy một phong thư màu hồng."

 

Sở Thập Hàm giật mình, không ngờ hắn lại phát hiện ra bức thư đó: "Hả?"

 

"Anh tưởng là một omega viết cho em, nhưng giờ anh có suy đoán mới, đó là một alpha chăng?" Tạ Diêm hỏi.

 

"Alpha?" Sở Thập Hàm cố nhớ lại, cậu không rõ đứa bé kia là alpha, beta hay omega.

 

Điều đó quan trọng sao?

 

Nhưng Tạ Diêm dường như rất coi trọng vấn đề này.

 

"Em không hỏi," Sở Thập Hàm nhớ lại, đứa bé đó dáng người khá cao, "trông giống một alpha."

 

Tạ Diêm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm - có vẻ Sở Thập Hàm và người gửi thư không thân thiết lắm. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cau mày: "Đến alpha hay omega còn không rõ, giữ thư của hắn làm gì?"

 

"Vứt đi à?" Sở Thập Hàm hỏi thẳng.

 

Tạ Diêm nghe vậy do dự: Bắt vứt ngay dường như trái với nguyên tắc tôn trọng ý muốn của Sở Thập Hàm, nhưng để cậu giữ lại...

 

Tâm trạng hắn lại trở nên cực kỳ bức bối.

 

Sau một hồi suy nghĩ, Tạ Diêm đột ngột tuyên bố: "Hắn sống ở đâu? Ngày mai anh sẽ gặp mặt."

 

Sở Thập Hàm hơi giật mình, dường như không hiểu sao đề tài lại chuyển hướng kỳ lạ thế, nhưng vẫn gật đầu: "Ừm."

 

Nhưng đến ngày hôm sau, Sở Thập Hàm dường như càng không hiểu nổi: Tạ Diêm không chỉ mang theo một con dao găm, mà còn cả một khẩu súng tự chế từ chợ đen khu 13.

 

"..." Sở Thập Hàm liếc nhìn Tạ Diêm đang chăm chú lau khẩu súng trong tay, "Người sắp gặp chắc không phải quái vật đột biến đâu nhỉ?"

 

Một đứa trẻ mấy tuổi, đừng nói là súng ống, chỉ cần một ngón tay lực tinh thần của alpha hạng S Tạ Diêm cũng đủ đè nó xuống đất không trồi dậy nổi.

 

"Dù sao cũng gần khu phóng xạ, biết đâu gặp phải quái vật đột biến nào khác?" Tạ Diêm cười rất dịu dàng.

 

Sở Thập Hàm suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy lời hắn nói cũng có lý.

 

Tạ Diêm dừng lại một lát, lại hỏi tiếp: "Hắn ta trông thế nào?"

 

Nói thật, cả khu 13 này khó tìm được người thứ hai đẹp trai hơn Tạ Diêm.

 

Rốt cuộc là loại người nào mà khiến Sở Thập Hàm trân trọng bức thư đó đến vậy?

 

"Cũng được." Sở Thập Hàm không nhớ rõ hình dáng đứa bé lắm, "Chỉ là một em nhỏ."

 

Tạ Diêm im lặng một chút, rồi nói: "Gọi thân mật thế."

 

Sở Thập Hàm lại nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm: Sao đột nhiên châm chọc vậy?

 

Tâm tư ca ca thật khó đoán.

 

Kết quả là hai người vừa đặt chân đến địa điểm, đã nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết:

 

"Cứu... cứu tôi với! Cứu tôi!"

 

Tạ Diêm nhíu mày, chạy theo tiếng kêu và phát hiện hai con bọ cạp đột biến khổng lồ.

 

Một con đang dùng đuôi cuốn lấy một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi.

 

Đuôi bọ cạp có độc, nếu gai đuôi đâm trúng đứa trẻ, hậu quả sẽ...

 

Tạ Diêm không chần chừ, rút khẩu súng bên hông nhắm thẳng vào đuôi con bọ cạp:

 

"Đoàng đoàng—" Hai phát đạn b ắn ra cực kỳ chính xác, trúng ngay đuôi con bọ cạp. Chiếc đuôi đứt lìa cùng đứa trẻ rơi xuống đất.

 

Sở Thập Hàm nhanh chóng tiếp cận, phối hợp ăn ý đỡ lấy đứa bé.

 

Con bọ cạp vì đau đớn dữ dội trở nên điên cuồng, giơ càng to lên định tấn công Sở Thập Hàm!

 

Lực tinh thần của Sở Thập Hàm bung ra trong chớp mắt, ngay lập tức đẩy bay con bọ cạp cụt đuôi. Con bọ cạp còn lại lợi dụng lúc đó từ bên trái tập kích!

 

Sở Thập Hàm nhíu mày, vừa định chuyển hướng tấn công thì con bọ cạp đột nhiên cứng đờ kỳ lạ, sau đó quay đầu bỏ chạy.

 

Ánh vàng trong mắt Tạ Diêm dần tắt lịm trong biển xanh thẳm.

 

Nguy hiểm đã qua, hai người cùng nhìn nhau, rồi nhìn xuống đứa bé sợ đến mất vía trong tay.

 

...

 

"Cảm ơn đại ca, lại là anh cứu em!" Đứa bé hào hứng giang tay định lao vào Sở Thập Hàm!

 

Ngay lập tức bị Tạ Diêm kéo ra.

 

"..." Đứa bé đành đứng yên, gãi đầu ngượng ngùng nhìn Sở Thập Hàm: "Anh có đọc thư em viết không? Chữ em mới học đấy!"

 

Tạ Diêm đột nhiên đơ người, nhìn đứa bé với ánh mắt kỳ lạ: "Em viết thư đó?"

 

"Dạ!" Đứa bé vênh mặt tự hào, "Để cảm ơn đại ca bảo vệ em, em còn dùng giấy hồng mới mua nữa!"

 

Tạ Diêm im lặng hồi lâu: "...Giấy hồng thường không dùng trong trường hợp này."

 

Sở Thập Hàm cũng chợt nhận ra: "Giấy hồng? Thì ra đó là..."

 

Đôi lúc Tạ Diêm cũng không muốn nói gì.

 

"Hì hì," Đứa bé vẫn vui vẻ, nhìn Tạ Diêm chằm chằm, "Đại ca này cũng đẹp trai quá! Hôm nay cũng bảo vệ em nữa! Em cũng sẽ viết thư cảm ơn anh nhé!"

 

Sở Thập Hàm liếc nhìn đứa bé, rồi lại nhìn Tạ Diêm, khóe miệng bỗng cong lên. Cậu cúi xuống xoa đầu đứa bé: "Không được. Anh ấy là ca ca của anh, thư chỉ anh mới được viết thôi."

 

Đứa bé gãi đầu: "Thôi được, vậy anh viết đi. Em còn giấy nè! Anh có cần không?"

 

Tạ Diêm: "..."

 

...

 

Điều khiến Tạ Diêm bất ngờ là, tối hôm đó hắn thực sự tìm thấy một phong thư màu hồng trên bàn làm việc.

 

Người viết thư hiển nhiên không ai khác ngoài người có thể tự do đặt thư ở đây.

 

Tạ Diêm lặng lẽ nhìn phong thư hồng trong tay một lúc, rồi nghe thấy Sở Thập Hàm lên tiếng phía sau: "Anh có thích không?"

 

Tạ Diêm quay lại nhìn Sở Thập Hàm, đột nhiên nhướng mày: "Cũng là để cảm ơn anh đã bảo vệ em từ nhỏ đến lớn à?"

 

Sở Thập Hàm nhìn vào mắt Tạ Diêm một hồi lâu.

 

Không cần nói thêm gì, cả hai đều đã hiểu ý nhau.

 

Những ngày qua, tất cả đều là những gợi ý của Sở Thập Hàm dành cho Tạ Diêm, cùng sự chiếm hữu mà chính hắn cũng không nhận ra.

 

"Không phải." Sở Thập Hàm hiếm hoi mỉm cười, rồi quay đi, "Nội dung là gì, đợi khi anh 18 tuổi hãy mở ra xem. Bởi vì..."

 

"Em còn phải kiếm đủ 10 triệu năng lượng tệ trước đã."

 

Tạ Diêm: "..."

Bình Luận (0)
Comment