Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 130

[Dòng thời gian: Sau khi cả hai cùng thi đậu Học viện Quân sự năm 18 tuổi]

 

Tạ Diêm nhận ra điều bất ổn từ việc màu mắt hắn ngày càng thường xuyên chuyển sang màu vàng kim.

 

Thậm chí gần đây, hắn đã có thể tự do kiểm soát sự thay đổi này.

 

Không chỉ vậy, họ còn thường xuyên gặp phải những dị biến cực kỳ hiếm gặp trên đường, xử lý tốn không ít công sức.

 

Sở Thập Hàm gọn gàng hạ gục một dị biến thú hình chim trên đường: "Tạ Diêm, em mới đọc một tiểu thuyết cổ từ hành tinh xưa."

 

Tạ Diêm dùng dao năng lượng lấy tinh thể từ xác quái vật: "...Tiểu thuyết nghiêm túc chứ?"

 

Rõ ràng hắn vẫn ám ảnh bộ truyện "song Alpha" ngày trước.

 

"Rất nghiêm túc, tên là 'Tây Du Ký'," Sở Thập Hàm khẽ trêu, "Anh giống như Đường Tăng trong đó, con quái vật nào cũng muốn bắt anh về ăn thịt..."

 

"Vậy chúng ta đi ăn tối cũng phải trải qua 81 kiếp nạn?" Tạ Diêm buông một câu đùa.

 

"Theo cách nào đó cũng là điều tốt, chúng ta không cần chủ động đi săn mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ."

 

"Ừ nhỉ? Nhưng anh vẫn cảm giác mình bị dùng làm mồi nhử," Tạ Diêm khoác vai Sở Thập Hàm bước vào nhà hàng Pháp gần học viện, "Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi, 10 triệu năng lượng tệ em tích góp thế nào rồi?"

 

Sở Thập Hàm khẽ giật mình, rồi mím môi im lặng.

 

10 triệu năng lượng tệ là con số quá lớn. Những năm qua, cậu đã nhận hàng trăm nhiệm vụ lớn nhỏ nhưng mới chỉ tích cóp được gần 2 triệu.

 

Với tốc độ này, sẽ mất thêm 8 năm nữa.

 

Sở Thập Hàm quyết tâm nhận thêm nhiệm vụ nhiều hơn.

 

"Mỗi tuần tối đa hai nhiệm vụ, và phải có anh đi cùng," Tạ Diêm nhìn thấu suy nghĩ của cậu ngay lập tức, "Bạn nhỏ Sở Thập Hàm cần ưu tiên học tập."

 

Ưu tiên học tập, vậy ca ca thì sao? Tạ Diêm càng trưởng thành, những cơn rối loạn ngày càng nghiêm trọng. Đã nhiều lần hắn tự khóa mình trong phòng, không muốn gặp cả Sở Thập Hàm.

 

May mắn thay... vài năm trước cậu đã gia nhập một tổ chức săn tiền thưởng. Với năng lực vượt trội, giờ đây cậu gần như trở thành thợ săn số một, không chỉ có thể điều động cả tổ chức mà còn được hưởng phần trăm từ các nhiệm vụ.

 

Một "boss nhí" tuổi teen - điều này tuyệt đối không được để Tạ Diêm biết.

 

"Xin hỏi hai vị đã đặt bàn trước chưa ạ?"

 

"Rồi." Tạ Diêm đọc số điện thoại đặt chỗ, được nhân viên dẫn tới bàn cạnh cửa sổ.

 

"Hôm nay là sinh nhật bạn nhỏ Sở Thập Hàm." Hắn đưa thực đơn cho cậu. "Đương nhiên để tiểu Thập gọi món."

 

Sở Thập Hàm khẽ nhếch mép: "Em sẽ cố tình gọi toàn món đắt."

 

"Cứ gọi đi." Tạ Diêm rất giàu - các dự án hắn đầu tư đều sinh lời gấp bội, mục tiêu 10 triệu của Sở Thập Hàm hắn đã đạt từ lâu. Nhưng việc này chưa thể để cậu biết, "Xem tiểu Thập có thể gọi món đắt cỡ nào."

 

Sở Thập Hàm giả vờ phớt lờ lật menu.

 

Những món cuối cùng được phục vụ không quá đắt, chỉ có điều...

 

Tạ Diêm nhìn đĩa thức ăn trước mặt với vẻ kỳ lạ:

 

Bánh mouse mè đen, súp ngô đậu đen, thịt hầm đậu đen, món đen...

 

"Em rất thích đồ ăn màu đen?"

 

Sở Thập Hàm liếc nhìn hắn: "Có lẽ vậy."

 

Sở Thập Hàm thích ăn gì, Tạ Diêm sao có thể không biết? Hắn quan sát cậu một lúc, vừa cắt miếng bít tết nhỏ đưa cho cậu, vừa bình thản hỏi: "Nói thật đi."

 

Tạ Diêm vốn định đặt miếng bít tết vào đĩa của Sở Thập Hàm, nhưng cậu bất ngờ cúi nhẹ đầu, cuốn lấy miếng thịt từ chiếc kẹp.

 

Dường như còn dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ.

 

Tạ Diêm nhìn cảnh tượng này với vẻ thích thú: Sở Thập Hàm lại cố tình "dụ" hắn rồi.

 

Từ sau cái trò năm 16 tuổi, cả hai đã đoán ra được phần nào tình cảm của đối phương. Những tương tác sau đó dần trở nên kỳ lạ - gần mà xa, xa mà gần.

 

Nhưng gần đây Sở Thập Hàm có vẻ táo bạo hơn.

 

Có lẽ vì đã 18 tuổi rồi.

 

Tạ Diêm mỉm cười nhìn cậu, bỗng nghe Sở Thập Hàm chậm rãi nói: "Tạ Diêm, anh có... tóc bạc."

 

Tay Tạ Diêm khựng lại: "?"

 

Sở Thập Hàm liếc nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, im lặng một lúc rồi mới nói ra sự thật phũ phàng: "Lúc trước em thấy khi sấy tóc cho anh. Nhưng anh đừng lo, em đã tra trên mạng rồi, chỉ là bị bạc tóc nhẹ thôi, có thể ăn thêm mè đen, đậu đen..."

 

Tạ Diêm: "..."

 

"Cũng có thể là nguyên nhân khác." Sở Thập Hàm nhớ lại kết quả tìm kiếm: thận hư, khí huyết kém, thiếu máu... nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

 

"À..." Tạ Diêm nhướng mày, bất ngờ ngả người ra sau, "Anh không định nói với em, nhưng sợ sau này tiểu Thập lo lắng... Thực ra không phải tóc bạc sớm, anh nghi mình đang xuất hiện một số đặc điểm dị biến."

 

Sở Thập Hàm đứng hình.

 

Tạ Diêm nhìn biểu cảm lạnh lùng của cậu dần vỡ vụn, liền tiếp tục: "Nhưng em đừng lo, anh đã tra cứu rồi, một số dạng dị biến không khác biệt nhiều so với người thường, thậm chí còn có được năng lực đặc biệt. Xét theo cách nào đó, đây là điều tốt."

 

Biểu cảm Sở Thập Hàm băng giá, ánh mắt trở nên hung dữ: "Vậy anh cũng phải biết, nếu cơ thể không chịu nổi quá trình dị biến..."

 

Họ đã chứng kiến quá nhiều người chết vì dị biến trong vùng phóng xạ.

 

"Nếu không chịu nổi, anh đã không còn ở đây rồi," Tạ Diêm cười, đôi mắt dần ngả màu vàng kim, "Anh đã có thể tự do kiểm soát màu mắt."

 

Nhưng Sở Thập Hàm bỗng cứng đờ: Khi đôi mắt vàng đó nhìn thẳng, cậu có cảm giác như bị thú dữ săn mồi chằm chằm.

 

"Sợ không?" Tạ Diêm vẫn thong thả cắt miếng bít tết, đưa tới miệng cậu, "Xin lỗi vì chọn thời điểm này, nhưng tiểu Thập đã trưởng thành, anh nghĩ em có quyền được biết."

 

"Sợ cái gì?" Sở Thập Hàm nhìn thẳng vào mắt Tạ Diêm, rồi lại đớp lấy miếng thịt trên nĩa: "Nếu anh tiếp tục giấu em, em mới thực sự giận."

 

Tạ Diêm đặt dao nĩa xuống, nghiêng đầu nhìn cậu: "Là anh sợ."

 

Sợ em không thể chấp nhận con người này của anh.

 

Sở Thập Hàm khựng lại, phì cười: "Coi thường em à?"

 

"Đương nhiên không," Tạ Diêm bật cười, "Chỉ là dù chỉ 0.00001% khả năng, anh cũng sợ sẽ mất..."

 

Mất người anh thích.

 

"Chương ca mau xem! Nhìn hai alpha bên cửa sổ kìa!!! Em cá chắc họ là một cặp!"

 

"Nhìn ai cậu cũng thấy thành đôi."

 

"Kệ đi, đẹp đôi như thế sao không phải là một cặp được? Không được thì em dùng tơ hồng nối thử vậy!"

 

Đột nhiên, hai giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu Tạ Diêm.

 

Hắn đã kiểm chứng hiện tượng này: Khi sử dụng năng lực dị biến, nếu có dị thể cấp thấp ở gần, hắn có thể nghe được một phần hội thoại của chúng.

 

Vậy là lúc hắn dùng năng lực thay đổi màu mắt, vô tình nghe được hai dị thể đang bàn luận?

 

"Tạ Diêm?" Sở Thập Hàm thấy hắn đột nhiên im bặt, lại gọi thêm lần nữa, "Em không sợ."

 

Tạ Diêm lắc đầu, ánh mắt hướng về phía nhà bếp: "Em không sợ, nhưng có người nên sợ rồi."

 

...

 

Nửa tiếng sau, Tạ Diêm và Sở Thập Hàm cùng đứng trong bếp, nhìn hai dị thể bị trói gô đang giãy giụa.

 

Một con trông như bạch tuộc, tiếc là giờ đã bị buộc chặt các xúc tu vào nhau. Con còn lại giống người thường, chỉ có điều sau mông mọc chín cái đuôi lửa đỏ rực.

 

Tạ Diêm chỉnh lại ống tay áo phẳng lặng, vài sợi lông cáo dính trên đó rơi xuống đất.

 

"Hai vị không hài lòng với món hôm nay sao?" Chương Thanh Hồi gắng gượng thương lượng, "Có gì nói chuyện tử tế, đừng động thủ được không..."

 

"Hai người có vẻ cao cấp hơn mấy dị thể ta từng gặp," Tạ Diêm dựa vào tường, liếc nhìn xuống, "Khai đi, các người định làm gì?"

 

Chương Thanh Hồi oan ức vô cùng - hắn chỉ muốn nấu ăn thôi mà! Đều tại Thẩm Dung mắc bệnh nghiện mai mối, muốn buộc tơ hồng cho họ.

 

Nghĩ vậy nhưng cuối cùng hắn vẫn đủ nghĩa khí không bán đứng Thẩm Dung: Người này trông hung tợn quá, lỡ đánh chết tiểu hồ ly thì sao?

 

Không ngờ Thẩm Dung lại thành thật khai nhận trước: "Không liên quan Chương ca, đều tại em, em thấy hai người đẹp đôi quá nên muốn se tơ hồng thôi..."

 

"Đẹp đôi?" Tạ Diêm nhướng mày.

 

"Dạ dạ! Công đen tối phóng khoáng quyến rũ × thụ lạnh lùng ngầu lòi, đúng là trời sinh một cặp! Em phải ship cho bằng được!!!" Không hiểu sao câu này của Thẩm Dung vừa thốt ra, khí thế Tạ Diêm bỗng dịu xuống thấy rõ. Thừa thắng xông lên, hồ ly vội bổ sung:

 

"Siêu hợp luôn ạ! Xin hai đại nam thần mau mau hôn nhau mau mau lên giường đi ạ!"

 

Sở Thập Hàm nghe vậy bỗng quay mặt đi chỗ khác.

 

Thẩm Dung mắt sáng rực, chỉ vào cậu: "Chắc chắn là thật rồi! Anh ấy ngại nè!"

 

Sở Thập Hàm khựng lại, từ từ quay đầu lại ánh mắt băng giá nhìn chằm chằm vào hồ ly.

 

Thẩm Dung: Sao tự nhiên cáo cáo không dám thở nữa rồi...?

 

Tạ Diêm nhìn hai người, bỗng khẽ cười. Hắn xoa nhẹ mái tóc đen của Sở Thập Hàm rồi hạ giọng: "Thật không làm chuyện xấu gì khác?"

 

"Thật mà!" Thẩm Dung gật đầu lia lịa, rồi bỗng có chút ngượng ngùng, "À... có buộc tơ hồng cho vài cặp khác, em về gỡ ngay! Ngài rộng lượng tha cho bọn em đi!"

 

Tạ Diêm buông tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống: "Được. Nhưng... nhìn ta."

 

Thẩm Dung vô thức ngẩng đầu, đối diện đôi đồng tử dọc vàng óng.

 

...

 

5 phút sau, Thẩm Dung và Chương Thanh Hồi thẫn thờ nhìn cửa lớn trống trơn:

 

"Chúng ta vừa nhận đại ca à?"

 

"Hình như... vậy? Sao lại đồng ý nhỉ..."

 

"Không nhớ rõ, hình như vì đánh không lại... Hay về báo cáo tổ chức... Ơ sao nói không ra?"

 

"Cảm giác quen quen..."

 

"Khoan đã!" Thẩm Dung bỗng ôm chặt đuôi mình, lật từng sợi lông, "Hình như em để quên sợi tơ hồng trên người ai đó?!!!"

Bình Luận (0)
Comment