Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 131

Đêm khuya, ánh trăng vương vãi trên mặt đất tĩnh lặng, thế giới chìm vào giấc ngủ.

 

Trong phòng ngủ, Tạ Diêm lười biếng dựa lưng vào đầu giường, mở cuốn sách lý thuyết mới mua. Hắn chống cằm, tay cầm bút ghi ghi chép chép vài chỗ.

 

Ngày mai sẽ dạy Tiểu Thập mấy chương này...

 

Nhưng ngòi bút chưa kịp chạm giấy thì cửa phòng đã bị đẩy mạnh mở ra.

 

"Ầm!" - Một tiếng vang lớn chứng tỏ lực tác động không nhỏ.

 

Tạ Diêm nhướn mày, Sở Thập Hàm mà cũng có lúc không gõ cửa? Hắn đặt cuốn sách xuống, mỉm cười nhìn về phía cửa: "Tiểu Thập? Muộn thế này vẫn chưa ngủ..."

 

Lời chưa dứt, Tạ Diêm đã bị Sở Thập Hàm túm cổ áo kéo lại, đôi mắt cậu soi kỹ vào mắt hắn.

 

Tạ Diêm: "..." Sao lại giận thế này?

 

Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm với ánh mắt như sắp đánh nhau, rồi đột nhiên buông tay: "Lá thư đâu?"

 

Tạ Diêm hơi ngả người ra sau theo quán tính, không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ trầm ngâm nhìn: "Thư nào?"

 

Sở Thập Hàm cau mày: "Lá thư màu hồng."

 

Tạ Diêm cố ý trêu: "Thư màu hồng là thư gì?"

 

Sở Thập Hàm nhìn hắn một lúc, đột nhiên quay đi, mở ngăn kéo của Tạ Diêm lục tung tìm kiếm.

 

Tạ Diêm nheo mắt - hành động này quá khác thường với Sở Thập Hàm.

 

Cậu vốn rất ngoan, gần như chưa bao giờ động tay động chân với Tạ Diêm, càng không thể tự ý lục phòng hắn. Sở Thập Hàm không bao giờ làm chuyện thiếu tôn trọng ca ca như vậy.

 

Nếu không phải giọng điệu y hệt, Tạ Diêm đã nghi ngờ đây không phải Tiểu Thập thật rồi.

 

Hmm... hay là trong đồ ăn tối nay có rượu?

 

Nhưng ngay cả Tạ Diêm, người dễ say cũng không hề cảm thấy gì.

 

Sở Thập Hàm lục tìm hồi lâu không thấy, đứng im một lúc rồi còn cẩn thận xếp lại đồ đạc ngăn nắp.

 

"..." Tạ Diêm thấy cậu lúc này khá thú vị.

 

Sau khi dọn xong, Sở Thập Hàm ngơ ngác một lát rồi lại hướng tầm mắt về bàn học và tủ quần áo.

 

"Không tìm thấy à?" Tạ Diêm khẽ cười sau lưng cậu, "Để tránh việc bạn nhỏ Sở Thập Hàm lật tung phòng anh, gợi ý nhé: Anh luôn giữ cuốn tập học chữ hồi nhỏ của em."

 

Sở Thập Hàm dừng tay, sau đó rút chính xác cuốn tập vẽ từ kệ sách trên bàn, mở ra liền thấy một bức thư màu hồng.

 

"Anh đã đọc chưa?" Sở Thập Hàm cầm thư bước lại gần.

 

"Chưa." Tạ Diêm khẽ cười, "Có lẽ chưa đến thời điểm thích hợp."

 

"Khi nào mới thích hợp?" Sở Thập Hàm nhíu mày, dường như không hiểu.

 

Đôi mắt trong vắt như hồ nước của Tạ Diêm quan sát cậu: "Khi bạn nhỏ Sở Thập Hàm thực sự suy nghĩ thấu đáo."

 

"Em đã nghĩ kĩ rồi." Sở Thập Hàm nhìn thẳng vào hắn. "Là anh chưa chuẩn bị tinh thần."

 

Tạ Diêm giật mình.

 

Rồi hắn thấy Sở Thập Hàm thoăn thoắt trèo lên giường, đè lên người mình, lại túm chặt cổ áo.

 

Tạ Diêm: "?"

 

Sở Thập Hàm trực tiếp mở bức thư, đọc một lúc rồi bất ngờ cất giọng: "Ca ca."

 

Trái tim Tạ Diêm đột nhiên đập mạnh, hắn có linh cảm kỳ lạ.

 

"Em thích anh, dù là alpha cũng thích."

 

Động tác của Tạ Diêm đóng băng.

 

"Kỳ nhạy cảm của anh, để em giải quyết."

 

"Em đáng tin cậy hơn bất cứ ai."

 

"Ca ca có thể làm bạn trai em không?"

 

Không hoa mỹ cầu kỳ, rất đúng chất Sở Thập Hàm.

 

Cậu lạnh giọng đọc hết bức thư tình một cách tự nhiên, rồi nhìn thẳng Tạ Diêm: "Ca ca có thể làm bạn trai em không?"

 

Tạ Diêm quan sát kỹ biểu cảm Sở Thập Hàm - dù giọng điệu và hành động đều tỏ ra bình thản, nhưng hắn vẫn nhận ra chút căng thẳng ẩn sâu trong đáy mắt.

 

Càng im lặng lâu, Sở Thập Hàm càng siết chặt tay hơn.

 

"Lá thư sắp nhàu rồi, bạn nhỏ Sở Thập Hàm." Tạ Diêm thở dài ôm cậu vào lòng, giọng trêu ghẹo: "Về lý thuyết, ca ca không thể làm bạn trai."

 

Đôi mắt đỏ ngọc của Sở Thập Hàm thoáng chút bối rối.

 

"Nhưng anh chỉ là ca ca giả, nên chẳng có lý thuyết nào cả." Tạ Diêm cọ mũi vào cổ cậu cười khẽ: "Đến cả tỏ tình cũng để em làm trước, đúng là ca ca tồi."

 

Sở Thập Hàm nhíu mày: "Không tồi."

 

"Vậy sao?" Hơi thở ấm áp phả lên da thịt: "Anh cũng thích em. Nhưng 10 triệu năng lượng tệ thì sao?"

 

Tạ Diêm định nhân lúc này thú nhận mình đã đầu tư nhiều dự án - 10 triệu hắn sẽ lo, coi như sính lễ.

 

Không ngờ Sở Thập Hàm suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, cầm lấy dao năng lượng trên bàn: "Để em đi lấy ngay."

 

"..."

 

Lần này đến lượt Tạ Diêm choáng váng.

 

...

 

Nửa tiếng sau, Tạ Diêm bước đi trên con phố tối om, nhìn Sở Thập Hàm trang bị đầy đủ vũ khí mà bỗng nghi ngờ cậu có định đi cướp không?

 

Sở Thập Hàm dẫn hắn đi qua mấy con phố, dừng trước một quán cà phê vẫn sáng đèn.

 

Cướp quán cà phê ư?

 

Tạ Diêm thầm nghĩ: Tiền mặt ở quán thường không nhiều, có cướp cũng chẳng được bao nhiêu.

 

Địa điểm lý tưởng phải là trung tâm thương mại, cửa hàng xa xỉ, hoặc khó hơn là ngân hàng, sàn giao dịch chứng khoán...

 

Ra là Sở Thập Hàm học lý thuyết không kỹ.

 

Cánh cửa quán mở ra, nhân viên quầy thấy Sở Thập Hàm mặt lạnh bước vào chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn quen thuộc hỏi: "Như mọi khi ạ?"

 

"Không, tập hợp tất cả lại." Sở Thập Hàm lạnh giọng ra lệnh.

 

Thế là đúng nửa đêm, gần như tất cả thợ săn quanh khu quân sự đều tụ tập dưới hầm trú ẩn của quán cà phê.

 

Tạ Diêm nhìn quanh một cách hứng thú: "Thú vị thật, Sở Thập Hàm có thế lực riêng từ bao giờ?"

 

Hơn nữa còn là thế lực giấu kín khỏi hắn nữa chứ.

 

Bị tập hợp giữa đêm khuya, vài thợ săn tỏ ra bất mãn nhưng rõ ràng e sợ uy lực của Sở Thập Hàm: "Ngài cần chúng tôi... làm gì ạ?"

 

Tạ Diêm chống cằm quan sát đám thợ săn, chắc là cậu định gom hết tiền mặt trong tổ chức để đủ 10 triệu?

 

Nhưng hắn biết rõ - tổ chức thợ săn này khá lỏng lẻo, các thành viên hoạt động độc lập, nguồn tiền chung không nhiều.

 

Nếu không đủ... hắn có nên bù thêm?

 

Đúng như dự đoán, Sở Thập Hàm quét mắt một lượt rồi lên tiếng: "Các người có bao nhiêu tiền?"

 

Đám thợ săn nhìn nhau ngơ ngác. Dù là người đứng đầu tổ chức, Sở Thập Hàm chưa bao giờ can thiệp vào tài chính cá nhân.

 

Vài người từng tiếp xúc với cậu dè dặt hỏi: "Tiền chúng tôi không nhiều, ý ngài là..."

 

Tạ Diêm nhướn mày nhìn họ: "Quả nhiên không ngoài dự đoán..."

 

Hay là mua chuộc một thợ săn, chuyển tiền cho Sở Thập Hàm cũng được...

 

Ý nghĩ vừa lóe lên, Sở Thập Hàm đã rút dao năng lượng bên hông!

 

Tên thợ săn đứng đầu chưa kịp phản ứng, lưỡi dao lạnh ngắt đã áp sát cổ hắn.

 

Sở Thập Hàm lạnh lùng ra lệnh: "Đưa tiền ra."

 

Tạ Diêm cũng giật mình: "..." Vậy cuối cùng vẫn là cướp sao?

 

Tên thợ săn run rẩy giơ hai tay đầu hàng: "Tôi đưa, ngài đừng nóng giận..."

 

Ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông: "Cả mấy người nữa."

 

Những thợ săn còn lại: "..."

 

Tạ Diêm: "..."

 

Cả đám bị một mình Sở Thập Hàm uy ***** mà không ai dám phản kháng - đủ thấy uy danh của cậu trong tổ chức.

 

Tạ Diêm bỗng nhận ra: Có lẽ Sở Thập Hàm lợi hại hơn hắn tưởng tượng.

 

Nhưng vẫn có một ngoại lệ...

 

Tên thợ săn vừa nãy giơ súng lén lút khi Sở Thập Hàm quay lưng...

 

Sở Thập Hàm nhíu mày - động tác thô thiển như thế làm sao qua mặt được cậu. Dao năng lượng đổi hướng, chuẩn bị cho tên đó một trận đòn nhớ đời...

 

Rồi cậu thấy Tạ Diêm đã khóa chặt tay kẻ phản bội.

 

Dù trông thư thái, bàn tay hắn như còng kim cương siết chặt khiến tên kia không nhúc nhích.

 

"Thành thật xin lỗi," giọng Tạ Diêm lịch sự dù tay không nương, "em trai tôi say rượu, hành động hơi quá. Mong mọi người bỏ qua."

 

Lực áp chế cấp S tỏa ra ngập phòng.

 

Đám thợ săn run bần bật: Hai alpha cấp S song kiếm hợp bích, ai dám làm phản?!

 

Tạ Diêm buông tay khi thấy họ đã chịu khuất phục, quay sang Sở Thập Hàm cười khẽ: "Bọn họ nghèo rớt mồng tơi, cướp không đáng đâu."

 

Sở Thập Hàm tin lời hắn vô điều kiện, lông mày cau lại: "Vậy cướp ai?"

 

Ánh mắt Tạ Diêm lướt qua đám người run rẩy, khóe miệng nhếch lên: "Ra ngoài đi, anh chỉ cho."

 

...

 

Cuối cùng, Sở Thập Hàm bị Tạ Diêm dỗ dành đưa ra khỏi căn cứ.

 

Cậu ngoan ngoãn theo sau, mắt dán vào lưỡi dao năng lượng: "Cướp ai?"

 

Tạ Diêm không đáp, chỉ ném về phía sau một thiết bị liên lạc.

 

Sở Thập Hàm đỡ lấy máy, chợt hiểu ra điều gì khi nhìn thấy dòng chữ hiển thị:

 

Số dư khả dụng: 100.000.000 Năng lượng tệ.

 

Tạ Diêm cất giọng trêu đùa khi thấy cậu im bặt: "Giờ đã biết nên cướp ai chưa?"

 

Sở Thập Hàm: "..."

 

"Em đã cho anh xem thế lực ngầm của mình," Tạ Diêm quay lại, ánh mắt lấp lánh, "vậy anh cũng không cần giấu nữa. Nếu muốn cướp tiền, anh chính là lựa chọn tốt nhất đấy, Sở Thập Hàm..."

 

Lời chưa dứt, một lưỡi dao lạnh đã áp vào yết hầu. Giọng alpha phía sau vang lên lạnh lùng:

 

"Cướp tiền không đủ. Em còn muốn... cướp sắc."

Bình Luận (0)
Comment