Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 17

Tạ Diêm đóng cửa lại, vứt túi đồ ăn sáng lên bàn rồi quay sang kiểm tra Sở Thập Hàm trong buồng y tế.

 

Vết thương của Sở Thập Hàm rất nặng. Khi Tạ Diêm đưa cậu về nhà, cậu gần như đã ngất đi. May mắn thay, trong nhà có buồng y tế, Tạ Diêm để Sở Thập Hàm nằm trong đó suốt đêm, còn mình thì ngồi canh bên cạnh đến tận sáng mới ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cả hai.

 

Nhưng khi Tạ Diêm mở cửa phòng, hắn phát hiện Sở Thập Hàm đã không còn trong buồng y tế nữa. Thay vào đó, cậu đang đứng cạnh bàn làm việc, cúi đầu đeo chiếc vòng cổ vào.

 

Chàng thanh niên lạnh lùng mặc chiếc áo sơ mi của Tạ Diêm, cổ áo hé lộ vài vết thương mới đỏ hỏn rồi lại bị chiếc vòng cổ che đi một nửa. Nghe tiếng mở cửa, đôi mắt đỏ của Sở Thập Hàm ngẩng lên nhìn, vừa khóa chiếc vòng cổ vừa thản nhiên chào: "Chào buổi sáng."

 

"Chào buổi sáng." Tạ Diêm đáp lại, bước tới giúp Sở Thập Hàm vén tóc sau gáy lên, ngón tay nhanh nhẹn khóa nốt hai khóa còn lại. "Không nằm trong buồng y tế, lại ra đây đeo thứ này?"

 

"Sợ anh không yên tâm." Sở Thập Hàm đưa điều khiển cho Tạ Diêm. "Chắc anh còn nhiều điều muốn hỏi."

 

Tạ Diêm tung hứng chiếc điều khiển trên tay: "Dĩ nhiên rồi. Vậy bạn học Sở Thập Hàm muốn thành khẩn khai báo để được khoan hồng, hay cứng đầu để bị xử nghiêm?"

 

Sở Thập Hàm chỉ vào chiếc điều khiển: "Có thể giật điện tôi."

 

"Tôi không ngược đãi người bị thương." Tạ Diêm vứt chiếc điều khiển sang một bên, dẫn Sở Thập Hàm vào phòng khách, "Đã ngủ dậy rồi thì đi ăn sáng đi."

 

Trên bàn là bữa sáng đơn giản và sữa. Sở Thập Hàm khẽ sững lại: "Của tôi?"

 

"Không thì của ai?" Tạ Diêm ngồi xuống, đẩy phần ăn về phía Sở Thập Hàm, "Đã bảo không ngược đãi người bị thương mà. Cậu cả ngày lẫn đêm chưa ăn gì rồi."

 

Sở Thập Hàm mím môi, ngồi xuống bàn và mở hộp đồ ăn.

 

"Đáng lẽ cho cậu ăn cháo sẽ tốt hơn, nhưng tôi không mua được." Tạ Diêm giơ tay lên, "Với lại tôi cũng không biết nấu ăn."

 

Sở Thập Hàm nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: "Nấu cháo cũng không biết?"

 

"..." Tạ Diêm uống một ngụm sữa, "Không biết."

 

Sở Thập Hàm: "Gạo thêm nước, cũng không biết?"

 

Tạ Diêm lần đầu cảm thấy bị khinh thường: "Vậy sao? Nếu đơn giản thế thì làm thử xem."

 

Sở Thập Hàm nhíu mày suy nghĩ: "Vậy nếu Bạch Cẩn An đoạt lại thân phận của anh, anh tính làm sao?" Không lẽ tự nuôi thân cũng không xong?

 

Tạ Diêm khựng lại. Hóa ra Sở Thập Hàm không phải đang châm chọc, mà đang lo cho cuộc sống tương lai khốn khó của hắn?

 

Chưa kịp mở miệng, Sở Thập Hàm đã như nghĩ thông điều gì, tay nắm chặt dao năng lượng ở thắt lưng định đứng dậy: "Bạch Cẩn An giờ đang ở Tạ gia, bất cứ lúc nào cũng có thể vạch trần thân phận anh. Phải giết ngay."

 

Tạ Diêm vội kéo Sở Thập Hàm ngồi xuống, đẩy ly sữa đang cầm về phía cậu: "Ông nội đang ở đó, cậu giết kiểu gì? Ăn sáng trước đi."

 

Sở Thập Hàm liếc nhìn ly sữa đã bị Tạ Diêm uống mất nửa, do dự một chút rồi cũng nhấp một ngụm: "Vậy thì đầu độc. Anh dẫn tôi vào nhà bếp Tạ gia."

 

Tạ Diêm đứng hình một giây: "Chúng ta là nhân vật phản diện cỡ bự hay sao?"

 

Sở Thập Hàm: "Đổ tội cho tôi, anh sẽ không sao."

 

Tạ Diêm đành thúc Sở Thập Hàm uống sữa để ngăn cậu nghĩ tiếp mấy ý tưởng đen tối: "Không cần lo, tôi có kế hoạch riêng. Cậu uống nốt sữa đi đã."

 

Sở Thập Hàm gật đầu, ngoan ngoãn uống cạn ly. Vệt sữa trắng còn đọng lại trên đôi môi mỏng vốn lạnh lùng, Tạ Diêm vô thức nhìn chằm chằm.

 

Rồi chứng kiến đầu lưỡi thoáng quét ngang, xóa sạch dấu vết còn sót.

 

Tạ Diêm bỗng cảm thấy hơi tiếc nuối. Đang suy nghĩ thì chợt nhận ra trước mặt Sở Thập Hàm còn một ly sữa nguyên vẹn: "? Hình như tôi đưa nhầm ly. Vậy uống nốt ly này luôn đi."

 

Sở Thập Hàm: "..."

 

...

 

Sau bữa sáng, thấy Sở Thập Hàm đã đỡ hơn, Tạ Diêm đưa cho cậu hai bản báo cáo: "Xin lỗi, tôi đã cho người theo dõi cậu."

 

Sở Thập Hàm khẽ nhướng mày - rõ ràng đã đoán ra từ trước. Cậu lật mở hai bản báo cáo. Dù báo cáo giám định từ chợ đen là ẩn danh, nhưng Sở Thập Hàm vẫn nhận ra ngay:

 

Một bản khẳng định Tạ Mục là cha đẻ của Bạch Cẩn An về mặt sinh học.
Bản còn lại phủ nhận quan hệ huyết thống giữa Tạ Mục và Tạ Diêm.
Sở Thập Hàm nhíu trán, thật sự không hiểu: "Anh đã biết thân phận Bạch Cẩn An, sao không ngăn lại?"

 

Với thủ đoạn của Tạ Diêm, hoàn toàn có thể khống chế Bạch Cẩn An ngay lập tức.

 

Tạ Diêm khẽ mỉm cười: "Tôi cân nhắc yếu tố tình cảm thôi."

 

Sở Thập Hàm dừng động tác, một lúc lâu sau mới cất giọng trầm thấp: "Anh... thích Bạch Cẩn An đến thế?"

 

"?" Tạ Diêm dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên mũi Sở Thập Hàm: "Nghĩ gì vậy? Tôi đang nói đến tình cảm của lão gia."

 

Mũi Sở Thập Hàm hơi ửng đỏ, ngẩng mắt nhìn sang: "Tình cảm của... Tạ tướng quân?"

 

Tốt, có tiến bộ, biết lễ phép rồi. Tạ Diêm hài lòng gật đầu: "Ông nội đối xử với tôi không tệ trong những năm qua, có lẽ ông ấy muốn nhìn mặt đứa cháu ruột."

 

Sở Thập Hàm lạnh nhạt nói: "Anh không nói, ông ấy sẽ không có nhu cầu nhận cháu."

 

Tạ Diêm liếc nhìn Sở Thập Hàm với ánh mắt kỳ quặc. Hắn nhận ra Sở Thập Hàm có quan niệm thiện ác cực kỳ mờ nhạt, ngay cả tình cảm cũng rất lạnh nhạt.

 

Đây là đặc điểm chung của dân lưu vong vùng phóng xạ sao?

 

Nhưng tại sao Sở Thập Hàm lại khăng khăng bảo vệ mình đến thế?

 

"Tại sao tôi không có chút ấn tượng nào về việc cứu cậu?" Tạ Diêm khẽ gõ gõ ngón tay, "Việc khiến cậu giúp tôi như vậy, hẳn phải là một ân tình lớn."

 

Tạ Diêm chắc chắn bản thân chưa từng đến vùng phóng xạ, thậm chí lần cuối đến Khu 13 cũng đã gần mười năm trước.

 

Sở Thập Hàm nhẹ nhàng lắc đầu: "Chỉ là một chuyện nhỏ."

 

"Được, cậu không muốn nói." Tạ Diêm nhìn chằm chằm vào Sở Thập Hàm một lúc, bất ngờ nâng cằm cậu lên: "Vậy tôi rất muốn biết, cậu có thể vì tôi đi đến mức độ nào?"

 

Sở Thập Hàm cúi mắt nhìn hồ nước xanh trong mắt Tạ Diêm: "Anh muốn tôi vì anh đi đến mức nào?"

 

Tạ Diêm dùng đầu ngón tay xoa nhẹ cằm Sở Thập Hàm, bỗng hỏi: "Là một alpha, bị tôi bóp cằm khiêu khích như thế này, không thấy khó chịu sao?"

 

Sở Thập Hàm ngơ ngác: "Anh đã bóp nhiều lần rồi mà?"

 

Tạ Diêm: "..."

 

Sở Thập Hàm đeo vòng cổ, cằm vẫn bị Tạ Diêm nắm chặt, tiếp tục trình bày: "Anh không nghĩ việc sờ một alpha khác, li3m tuyến thể alpha, dùng đùi alpha vượt qua thời kỳ nhạy cảm, còn... làm bẩn quần áo alpha, càng khiêu khích hơn sao?"

 

Tạ Diêm đứng hình như tượng đá, ngay lập tức dùng ngón cái bịt miệng Sở Thập Hàm lại, ngăn cậu nói thêm mấy lời không đứng đắn: "Được rồi, tôi tin cậu."

 

Tin rằng cậu có thể vì tôi đi đến bất cứ mức độ nào.

 

Kể cả đến mức độ không đứng đắn.

Bình Luận (0)
Comment