Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 52

Ánh mắt Hướng Biên Đình hơi mất tiêu cự, như bị mất hồn vậy, Hạ Tuyên vuốt tóc trên trán cậu ra sau, tay sờ đến gáy, nhẹ nhàng vỗ về. 

“Vẫn chưa hồi thần sao?” Hạ Tuyên cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ trên mặt Hướng Biên Đình: “Còn nhớ được lúc nãy anh nói gì với em không?” 

Hướng Biên Đình thật sự bị hôn đến ngơ ngác.

Hạ Tuyên thổ lộ, Hạ Tuyên hôn môi, mọi thứ đều xảy ra không có dấu hiệu biết trước. 

Cậu có chút lâng lâng, như mất đi chức năng sắp xếp ngôn từ, há miệng thở dốc, không biết nên nói gì. 

“Nghĩ không ra thì để anh lặp lại lần nữa.” Hạ Tuyên đưa môi hướng lên trên nửa tấc, khẽ hôn lên nốt ruồi trên mũi Hướng Biên Đình: “Anh thích em.” 

Hàng mi Hướng Biên Đình khẽ run.

Hơi thở và động tác của Hạ Tuyên dịu dàng hơn rất nhiều so với vừa rồi, nhưng trái tim cậu lại càng trở nên tê dại. 

Hạ Tuyên lại liếm chóp mũi cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng khẩy lên vị trí nốt ruồi trên mũi cậu, Hướng Biên Đình tay chống lên mặt bàn bỗng nhiên siết chặt, mi mắt không ngừng run rẩy. Cậu duỗi tay ra trước, bắt lấy vạt áo của Hạ Tuyên, môi khẽ chạm lên cằm hắn. 

Ba chữ ấy đã khắc sâu vào đầu, sao có thể không nhớ.

Hướng Biên Đình còn chưa kịp đáp lại hắn, Hạ Tuyên đã khoác lấy eo cậu ôm chặt vào lòng, lại hôn cậu hồi lâu. 

Hôn đến nỗi Hướng Biên Đình lại bắt đầu cảm thấy khó thở, cậu vươn tay chống lấy bả vai Hạ Tuyên, mơ hồ gọi một tiếng: “Thầy Hạ”. 

Hạ Tuyên buông cậu ra.

“Em hơi chóng mặt ……” Hướng Biên Đình rũ đầu nói. 

“Thiếu oxy.” Hạ Tuyên dùng một tay nâng cằm cậu, ngón cái cọ cọ đôi môi sưng đỏ.

Trên bàn lạnh, Hạ Tuyên ôm eo Hướng Biên Đình bế cậu xuống bàn, đi tới trên ghế.

Trên lưng Hướng Biên Đình đều chảy mồ hôi, mặt cũng nóng rực, cậu hơi kéo cổ áo ra, không chỉ chóng mặt mà còn thấy nóng. 

“Khó chịu?” Hạ Tuyên sờ sờ mặt cậu. 

Cũng không thể nói là không khó chịu, chính là cả người đều nhũn ra, ngón tay cũng không có sức. 

Cậu thi chạy 3000 mét cũng không như thế.

“Không phải, chỉ là thấy hơi nóng.” Hướng Biên Đình liếm liếm môi, trong nháy mắt lại nghĩ tới cảm giác hôn môi với Hạ Tuyên vừa rồi, độ ấm và cảm xúc trên môi Hạ Tuyên dường như còn đọng lại trên môi cậu. 

Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn bờ môi hơi phiếm hồng của Hạ Tuyên, không khỏi nóng bỏng tai. 

Ngày thường màu môi của Hạ Tuyên không đậm như vậy, rõ ràng là do hôn môi mới hồng.

Hạ Tuyên cũng thấy nóng, tóc cũng sắp khô. Hắn vuốt ve từ gương mặt đến vành tai Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình nóng như lò lửa, mỗi một tấc da đều đang nóng lên. 

Phản ứng này của Hướng Biên Đình đều bởi vì hắn mà có.

Tình huống vừa rồi thật sự mất khống chế.

Bây giờ hắn đang dằn lòng lại, nếu không, chuyện này không phải chỉ hôn một chút là xong ngay được. 

Hạ Tuyên dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ vành tai Hướng Biên Đình, cọ đến vành tai cậu đỏ bừng. 

“Thầy Hạ.” Hướng Biên Đình khàn giọng gọi hắn, nghiêng mặt, muốn né tránh bàn tay của Hạ Tuyên: “Tai em muốn chín luôn rồi.” 

“Mặt cũng muốn chín rồi.” Hạ Tuyên nói.

“Uhm, nhanh, đợi lát nữa cả người cũng bị chín luôn.” Hướng Biên Đình dùng gương mặt cọ lên lòng bàn tay hắn: “Bây giờ em thấy mình giống như mới bị vớt ra khỏi lồng hấp ấy.” 

Hạ Tuyên bị cậu cọ đến tâm ngứa, cúi xuống, cắn môi cậu một ngụm: “Chín càng tốt, trực tiếp gặm ăn luôn.” 

Hướng Biên Đình không khỏi kêu lên một tiếng. 

“Cắn đau sao?” Hạ Tuyên buông vành tai cậu ra, vuốt ve bờ môi của cậu. 

Hướng Biên Đình không đau, chủ yếu là choáng, lần này Hạ Tuyên cắn cậu làm cậu có cảm giác như bị điện giật, kích thích da đầu tê dại. 

Ở trong phòng này không nổi nữa, nếu còn ngồi đây cậu sẽ xỉu mất.

Hai người, gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, Hướng Biên Đình nhìn chằm chằm đôi mắt màu nâu nhạt của Hạ Tuyên, thấp giọng nói: “Lông mi anh dài ghê.” 

Hạ Tuyên không nói gì. 

“Đôi mắt cũng đẹp.” Hướng Biên Đình lại nói. 

Nói xong lại hơi ngửa đầu, hôn lên môi Hạ Tuyên. 

Cậu rõ ràng cảm giác được hơi thở của Hạ Tuyên trở nên dồn dập, sau đó chính cậu cũng hoàn toàn bị thiếu oxy. 

Hạ Tuyên đánh mất chừng mực, không còn tiết chế, mãi đến khi phát hiện ánh mắt Hướng Biên Đình mất đi tiêu cự, mới thu hồi lý trí. 

Lúc bị Hạ Tuyên bế lên, Hướng Biên Đình mới lấy lại tinh thần. 

“Đi ra ngoài hít thở không khí.” Giọng nói của Hạ Tuyên cũng khàn khàn. 

Mệt Hướng Biên Đình còn nhớ được cậu đến thư phòng để làm gì, cậu chợt sửng sốt, bỗng nhiên nói: “Em chưa lấy sách.” 

Ham học là vậy đấy, trong lòng dù loạn nhưng lý trí sẽ không loạn. 

Hạ Tuyên ôm cậu đi đến trước kệ sách, nói: “Lấy quyển nào, chỉ cho anh, lát nữa anh lấy giúp em.” 

Hướng Biên Đình hồi thần lại, nhìn lướt qua kệ sách, cuối cùng chỉ năm quyển. 

Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình trở về phòng ngủ, đặt người lên giường xong liền quay lại thư phòng lấy sách. 

Hướng Biên Đình tê liệt ngã xuống giường, cảm giác cả người đều thoát lực, vốn dĩ cả ngày hôm nay cũng chưa ra mồ hôi, nhưng mới ở trong thư phòng được nửa tiếng, bả vai đều đã ướt đẫm. Cậu gập một chân, đầu gối vừa cong lên bỗng nhiên dừng lại. 

Hai chân vừa chạm vào nhau, cậu mới ý thức được tình trạng hiện tại.

Hướng Biên Đình hơi đưa mắt nhìn xuống.

Cậu nằm thẳng trên giường, cách một lớp quần mỏng, nơi nào đó hiện lên rõ ràng.

Cậu vừa gập chân lên lại yên lặng thả xuống, lật người, nằm nghiêng ở trên giường.

Hướng Biên Đình vùi nửa khuôn mặt vào gối đầu, cái nóng trên mặt vừa mới tản đi chưa được bao lâu lại bắt đầu dâng lên, cậu kéo chỉnh quần, cắn môi, cả khuôn mặt vùi vào gối đầu, bị hơi nóng bao phủ. 

Thật ra cũng chẳng có gì kỳ lạ, vừa rồi cậu bị Hạ Tuyên hết hôn lại cắn, không có cảm giác gì mới không bình thường ấy. 

Chỉ là, lần đầu tiên trải qua chuyện này, cậu có chút luống cuống.

Hướng Biên Đình sờ sờ môi mình, hãy còn hoảng hốt.

Cậu hôn môi với Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên cầm sách từ bên ngoài bước vào, thấy Hướng Biên Đình cuộn tròn nằm nghiêng trên giường như con tôm. 

Hạ Tuyên bước đến, nhẹ nhàng vỗ về sau gáy cậu, cả người Hướng Biên Đình chợt cứng lại, chân hơi duỗi ra, động tác có chút cứng đờ. 

Hạ Tuyên đặt sách lên tủ đầu giường, hỏi: “Còn chóng mặt không?” 

“Đỡ rồi ạ.” Hướng Biên Đình không dám nằm thẳng, nghiêng người kéo chăn lên, phủ lên người mình. 

“Lạnh?” Hạ Tuyên bỗng nhiên đưa tay lướt xuống gáy Hướng Biên Đình, vói vào cổ áo sờ soạng:“Trên người cũng chảy mồ hôi.”

Hạ Tuyên vừa sờ cậu liền run rẩy, giống như bị điện giật vậy.

“Trên tay anh có gai sao?” Hạ Tuyên ngồi xuống mép giường.

Hướng Biên Đình sờ sờ mũi, ngước mắt liếc hắn, nói: “Không có gai, nhưng có điện.”

“Phải không.” Hạ Tuyên đưa tay qua, sờ cằm cậu: “Không thích sao? Anh chạm vào em như vầy.”

Hạ Tuyên nói, lòng bàn tay lại hướng lên trên, nâng cằm Hướng Biên Đình, chậm rãi lướt đến môi, cuối cùng dừng lại giữa hai cánh môi. 

Đã bảo tay hắn có điện, chạm chỗ nào cũng tê ngứa.

Môi Hướng Biên Đình có chút tê dại, lúc nói chuyện hai cánh môi chạm lên đầu ngón tay Hạ Tuyên, như gần như xa, như hôn như không. 

“Chính là thích…… mới cảm thấy tay anh có điện đấy.” Hướng Biên Đình nói.

Hạ Tuyên yên lặng không nói, chăm chú nhìn cậu.

Thân dưới Hướng Biên Đình vẫn còn trạng thái kia, cứ tiếp tục bị Hạ Tuyên chạm vào không biết đến khi nào mới có thể giảm bớt. Cậu quay đầu đi, yên lặng né tránh bàn tay Hạ Tuyên, ho khan hai tiếng. 

Hạ Tuyên cầm ly nước trên tủ đầu giường đưa cho cậu, Hướng Biên Đình nhận lấy uống một ngụm. Nước rót vào cổ họng, cậu mới cảm giác chính mình là thật sự khát, trực tiếp uống hết nước trong ly. 

Hạ Tuyên đặt cái ly qua một bên, thấy Hướng Biên Đình nắm cổ áo giũ giũ, trên xương quai xanh cũng lấm tấm mồ hôi. 

“Cởi đồ ra đi.” Hạ Tuyên bỗng nói: “Đi tắm một cái.”

Tay Hướng Biên Đình đang cầm cổ áo chợt khựng lại, cậu nhìn Hạ Tuyên, trong lúc nhất thời không nói gì. 

“Anh giúp em tắm.” Hạ Tuyên lại nói.

“Không…… Không tắm.” Hướng Biên Đình theo bản năng từ chối.

Cậu vất vả lắm mới bình tĩnh lại, nếu để Hạ Tuyên giúp cậu tắm rửa vậy chẳng phải trực tiếp bị đánh về nguyên hình sao. 

“Trên người dính mồ hôi không khó chịu sao?”

“Không sao đâu, lát nữa khô lại thôi mà.” Hướng Biên Đình nóng mặt, nắm cổ áo tự quạt mát.

“Xấu hổ?”

Hạ Tuyên hiểu rõ trong lòng, biết cậu đang thẹn thùng. Nói tới nói lui, cậu vẫn còn non trẻ lắm, không thể so với lão cầm thú là hắn được. 

Hắn hỏi trắng ra như vậy, Hướng Biên Đình không muốn xẩu hổ cũng bị xấu hổ. Cậu chớp chớp mắt, nhìn Hạ Tuyên, thẳng thắn đáp: “Ừ, xấu hổ.” 

Hướng Biên Đình rụt người trong chăn, nói: “Da mặt hơi mỏng.”

Cậu đã hết chóng mặt, tư duy lại trở nên linh hoạt, Hạ Tuyên chính là thích dáng vẻ ấy của cậu, biết trêu đùa, biết nói cười, rất đáng yêu. 

“Hiện tại quan hệ giữa hai chúng ta là gì?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.

Hướng Biên Đình nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Em không biết.”

“Em không biết?” Hạ Tuyên đứng lên, nhéo cằm cậu, nâng lên: “Vừa rồi đều hôn không sao?”

Không có hôn không, đôi môi sưng đỏ này chính là chứng cứ phạm tội.

Hạ Tuyên bỗng nhiên cảm giác chính mình đúng là làm bậy, sao lại hôn môi cậu bé này thành ra như vậy. 

Hướng Biên Đình còn chưa kịp mở miệng, Hạ Tuyên đã nói: “Làm bạn trai anh.” 

Đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng.

Hướng Biên Đình ngẩn người.

“Như vậy là có quan hệ.” Hạ Tuyên lại nói.

Hắn cúi người xuống, đưa mặt đến gần Hướng Biên Đình: “Đồng ý không?”

Hướng Biên Đình gật gật đầu.

“Hôn anh.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại chạm lên môi hắn một cái, vừa rồi ở thư phòng hôn mạnh bạo như vậy cũng chưa luyện ra bản lĩnh ‘không bị xấu hổ’, nên giờ hôn xong vẫn bị đỏ cả tai. 

Hạ Tuyên ngồi dậy, nói: “Hiện tại là quan hệ có thể giúp đỡ tắm rửa.”

Chân Hướng Biên Đình ở dưới chăn giật giật, tiếp tục làm xây dựng tâm lý: “Hay là khỏi đi…… tắm cũng phiền lắm, còn phải bọc chân lại.” 

“Vậy anh lau mình cho em.”

Hướng Biên Đình nhìn hắn: “Lau…… như nào?”

“Cởi hết, lấy khăn lông lau.”

Hướng Biên Đình nghĩ thầm, vậy chẳng phải là cởi sạch sẽ hết sao?

Hướng Biên Đình thấy Hạ Tuyên đang đi tới cửa, hỏi một câu: “Anh đi đâu vậy?”

“Lấy khăn lông.”

Trong lúc Hạ Tuyên rời đi, nơi không an phận nào đó của Hướng Biên Đình cũng quay về bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng thở ra. 

Mười phút sau, Hạ Tuyên quay trở lại, không những cầm theo khăn lông và thau nước mà còn cầm một bộ đồ ngủ. Hắn đặt thau nước xuống đất, bỏ khăn lông vào thau, áo ngủ thì đặt trên sô pha đơn bên cạnh, trong áo ngủ còn bọc một cái quần lót. 

“Ngồi hay là nằm?” Hạ Tuyên hỏi Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình biết chính mình không còn lựa chọn nào khác, xốc chăn lên dịch đến mép giường: “…… Ngồi đi.” 

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng: “Cởi đồ đi.”

Hướng Biên Đình do dự một lát.

Hạ Tuyên đưa mắt lại đây: “Muốn anh giúp em?”

Hướng Biên Đình không có đáp ngay, Hạ Tuyên đi đến trước mặt cậu, không hề do dự vén áo cậu lên, Hướng Biên Đình vươn tay, ngoan ngoãn để hắn cởi áo trên của cậu ra. 

Cũng không phải lần đầu tiên cởi đồ trước mặt Hạ Tuyên, nhưng lại là lần đầu tiên cởi đồ cách gần Hạ Tuyên như vậy, mặt Hướng Biên Đình nóng đến khó chịu, nhân lúc Hạ Tuyên đang vắt khăn, cậu vươn tay ấn cái nút bên mép giường, tắt đi đèn lớn, trên trần nhà chỉ để sáng hai ngọn đèn mờ. 

Hạ Tuyên cầm khăn lông đi tới, đưa ngón tay quét mặt cậu một cái: “Hồi trước da mặt có mỏng như vậy sao.” 

“Mỏng hồi giờ mà.”

“Cởi cái áo cũng sợ anh thấy, lát nữa cởi quần thì làm sao.”

“Quần không cho anh cởi.”

“Tại sao.”

“Bởi vì da mặt em mỏng.”

Hướng Biên Đình nói xong lại tự mình cười, nhéo vành tai nóng bỏng, nói: “Thật ra trước kia em không có vậy.” 

“Bởi vì không gặp được anh.”

Hạ Tuyên cầm khăn ấm lau từ cổ Hướng Biên Đình xuống, lúc lau đến trước ngực Hướng Biên Đình không khỏi rụt eo ra sau, từ cổ đến xương quai xanh cũng bắt đầu ủng hồng. 

Hướng Biên Đình cười, nheo nheo mắt, nói: “Sao anh biết là do anh, nếu em nói không phải thìsao.”

Hạ Tuyên vòng tay ra sau giúp cậu lau lưng, khom người, tiến đến bên tai cậu, nói: “Có phải hay không, lòng em hiểu rõ.”

Hắn quay đầu đi, hôn lên vành tai ửng đỏ của Hướng Biên Đình: “Anh thích em như vậy.”
Bình Luận (0)
Comment