Vành tai Hướng Biên Đình từ hồng nhạt biến thành đỏ thẫm.
Tay Hạ Tuyên cách lớp khăn ấm không ngừng bồi hồi chỗ hõm eo Hướng Biên Đình, lời hắn nói lại làm tai cậu càng thêm đỏ.
“Anh thích chỗ này của em.” Hạ Tuyên dùng khăn lông nhẹ nhàng xoa hai hõm em sau thắt lưng cậu.
Nửa người trên Hướng Biên Đình trở nên cứng đờ, bên hông bắt đầu tê dại, không khỏi rụt người ra trước.
Chưa có ai chạm qua eo Hướng Biên Đình, cậu cũng chưa không biết vị trí này của mình lại mẫn cảm đến vậy, Hạ Tuyên ôm bế cậu nhiều lần, cũng không phải chưa từng chạm đến eo cậu, nhưng trước đó cậu chưa từng có cảm giác này.
Nghe thấy Hạ Tuyên nói câu ấy, mặt cậu cũng muốn bốc khói.
“Trốn cái gì.” Hạ Tuyên đè lại eo cậu, tiếp tục lau mình, thấp giọng nói: “Anh còn chưa làm gì đấy.”
Nếu hắn thật sự muốn làm gì, Hướng Biên Đình sẽ không còn mặc quần ngồi ở đây như bây giờ đâu.
Hiện tại, gương mặt và vành tai Hướng Biên Đình đều cùng một màu sắc, nóng đến nỗi có thể chiên trứng gà luôn.
Không trị được.
Ít nhất thì tối hôm nay chắc chắn là không trị được.
Cậu nhận mệnh, đầu dựa về trước, trực tiếp vùi mặt lên bụng Hạ Tuyên, giọng ồm ồm: “Tay anh có điện mà, em không né được sao.”
Bụng của Hạ Tuyên vừa phẳng vừa rắn chắc, đặt trán lên cứ cảm giác cứng cứng, mùi hương trên quần áo rất thơm, Hướng Biên Đình không nhịn được cọ cọ.
Hạ Tuyên cầm khăn lông tiếp tục giúp cậu lau vai lưng, một cái tay khác nâng cằm cậu lên vuốt ve.
“Trốn?” Ngón tay Hạ Tuyên dọc theo tuyến cổ chậm rãi lướt xuống: “Vậy bây giờ đang làm gì.”
“Mặt nóng quá.” Cả khuôn mặt Hướng Biên Đình đều vùi trên bụng Tuyên, giống như lật bánh rán, má trái dán dán, dán xong, má phải lại dán dán: “Mượn bụng của anh tán nhiệt chút.”
“Ai dạy em tán nhiệt kiểu này?” Hạ Tuyên dùng ngón tay quét cọ hầu kết của cậu.
Hầu kết Hướng Biên Đình lăn lăn, giọng nói khàn khàn: “Tự học.”
Cái nóng trên mặt lại chỉ tăng chứ không giảm, chẳng hề vơi bớt, nào có tán nhiệt, rõ ràng là tụ nhiệt thêm. Hiện tại, cái nóng ấy lại truyền sang người Hạ Tuyên, theo bụng nhỏ lan tràn tứ phía, chạy khắp nơi trên cơ thể.
Hạ Tuyên rất muốn làm chút gì khác, vừa rồi ở thư phòng đã muốn, nhưng hắn biết hiện tại vẫn chưa đúng thời điểm.
Mới hôn môi đã làm cậu xấu hổ như vậy, nếu làm thêm gì khác nữa……
Hạ Tuyên ngoéo hầu kết Hướng Biên Đình, nói: “Cởi quần.”
Hướng Biên Đình khựng người lại, mặt vùi trên bụng Hạ Tuyên không ngẩng lên, người cũng không nhúc nhích.
“Phía dưới không cần lau?” Hạ Tuyên hỏi một tiếng.
Việc này, Hướng Biên Đình hiện tại chưa thể tiếp thu được, lau nửa người trên thì thôi, nhưng lau ở dưới, nhỡ có gì đó trước mặt Hạ Tuyên, mặt cậu phải gác đi đâu.
“Em tự mình làm được không?” Hướng Biên Đình vẫn không ngẩng đầu lên, mặt càng ngày càng nóng.
Tình huống này Hạ Tuyên đã lường trước rồi, hắn không làm khó cậu, nhưng ngoài miệng lại hù dọa: “Còn dán anh như vậy nữa, anh cởi quần em thật đấy.”
Hướng Biên Đình ngẩng mặt nhìn hắn, để cằm trên bụng hắn, hỏi: “Không dán được sao?”
“Được, dán đâu cũng được.” Hạ Tuyên nhéo sau gáy cậu: “Tại sao anh không cho em dán, em thật sự không hiểu à?”
Hướng Biên Đình lúc này mới nhận ra, yên lặng lùi ra sau.
Hạ Tuyên ném khăn lông vào thau nước, cầm áo ngủ bên cạnh mặc vào cho Hướng Biên Đình, sau đó cầm quần ngủ và quần lót để lên giường, lại lần nữa vắt khăn lông, gác bên miệng thau.
GIúp Hướng Biên Đình chuẩn bị xong xuôi rồi hắn mới bước ra ngoài, lúc đóng cửa lại nhìn Hướng Biên Đình, nói một câu: “Em vừa nãy không gọi là tán nhiệt, mà gọi là tán tỉnh đấy.”
Tán tỉnh…… à.
Hướng Biên Đình nhìn cửa sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên bật cười.
Chẳng vì lý do gì, chỉ cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi rời khỏi phòng, Hạ Tuyên trực tiếp quẹo vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ bên cạnh.
Hắn không kiên trì muốn ở lại, thứ nhất là vì không muốn làm khó cậu, thứ hai là với tình huống hiện tại, hắn cũng không thể tiếp tục ở lại. Từ lúc rời khỏi thư phòng đến bây giờ, hắn đã nhịn rất lâu rồi, hắn không có định lực mạnh mẽ như vậy, cũng không thể bảo đảm lúc nhìn thấy đôi chân trần của Hướng Biên Đình sẽ không làm gì cậu.
Đến lúc đó, sợ là sẽ doạ cậu ấy thật.
Hạ Tuyên tùy tiện giải quyết một chút, tuy qua loa, nhưng cũng phí không ít thời gian. Lúc hắn kết thúc, Hướng Biên Đình cũng đã lau mình, mặc xong quần áo ngồi trên giường đợi hồi lâu.
Giữa chừng, Hướng Biên Đình còn gọi hắn hai tiếng, hắn ở trong phòng vệ sinh của phòng ngủ phụ, nghe thấy Hướng Biên Đình gọi hắn, nhưng không đáp lại.
Hai tiếng gọi ấy đối với Hạ Tuyên mà nói chính là chất kích thích.
“Anh vừa mới ra ngoài hả?” Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên.
“Không có.” Hạ Tuyên đi qua: “Anh ở phòng vệ sinh.”
Hướng Biên Đình đem quần với quần lót thay ra, cuộn lại đặt trên sô pha đơn bên cạnh, Hạ Tuyên cầm lấy quần áo dơ, bưng lên thau nước dưới đất, đi ra ngoài.
Ba phút sau, Hạ Tuyên xách theo một túi sách chuyên ngành đi vào, đặt sách lên tủ đầu giường. Hắn cầm lấy thuốc dán trên tủ, xé mở, dán lên mắt cá chân Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình nhìn chồng sách trên tủ đầu giường, chân thành nói tiếng cảm ơn Hạ Tuyên: “Cảm ơn anh nha, thầy Hạ.”
Hạ Tuyên phủ tay lên mu bàn chân Hướng Biên Đình, ngước mắt nhìn cậu.
“Cảm ơn anh” nghe thật xa lạ, hai chữ “thầy Hạ” cũng thật xa lạ.
“Vừa rồi vẫn là hôn không.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình cười khẽ, cậu ngồi dậy, tiến đến trước mặt Hạ Tuyên, hôn lên má hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Không có hôn không. Ai quy định là không nói cảm ơn với bạn trai chứ?”
Hạ Tuyên dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ mu bàn chân cậu, thò lại gần hôn hôn chóp mũi cậu, hỏi: “Bạn trai muốn đi rửa mặt sao?”
Hướng Biên Đình gật gật đầu: “Bạn trai muốn.”
Hạ Tuyên bật cười, lúc hắn cười hàng mi khẽ run lên, giống như hai cái bàn chải nhỏ vậy. Hắn ôm eo Hướng Biên Đình bế cậu lên, Hướng Biên Đình nhìn chằm chằm lông mi hắn.
“Trên mặt anh có gì à?” Hạ Tuyên bỗng rũ mắt nhìn cậu.
“Có đẹp trai.”
Hạ Tuyên rũ mắt cười khẽ, Hướng Biên Đình vươn ngón trỏ chạm nhẹ hàng mi hắn: “Anh biết có một từ gọi là ‘lông mi tinh’ không.”
“Chính là giống như anh đó.”
Hạ Tuyên ôm Hướng Biên Đình vào phòng tắm, lúc nhìn vào gương, Hướng Biên Đình liền ‘lông mi’ không nổi nữa, nhìn chính mình trong gương sửng sốt hồi lâu.
Cậu cảm giác miệng mình có chút sưng, nhưng không ngờ nó lại sưng thành như vậy.
Chấn động thị giác có chút mãnh liệt, cậu nhìn chằm chằm mặt gương, cả người đều dại ra, qua vài giây mới sờ lên môi, nói: “May mà mấy hôm nay không cần ra cửa.”
Hèn chi lúc nãy cảm giác trên môi như bị bôi ớt bột vậy, nóng rát lại hơi đau.
Bây giờ thấy cũng chẳng khác với ăn ớt cay lắm, sưng đến không dám nhìn luôn.
“Đau không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
“Có chút.”
Hướng Biên Đình nhìn thoáng qua môi Hạ Tuyên, rõ ràng là lực tác dụng lẫn nhau, nhưng sao môi Hạ Tuyên vẫn bình thường, ngoại trừ có chút hồng ra thì chẳng thấy sưng gì cả.
Cậu nghĩ nghĩ rồi nhận ra bản thân đã xem nhẹ một việc, vừa nãy Hạ Tuyên không những hôn cậu mà còn cắn cậu. Tuy có hơi hung, nhưng cậu cũng cảm thấy thoải mái.
Trước kia, Hạ Tuyên cũng hôn người khác như vậy sao?
Hướng Biên Đình nhìn người trong gương, thốt ra lời muốn hỏi: “Trước giờ anh có hôn ai chưa?”
Cậu không ngại Hạ Tuyên hôn người khác hay chưa, cậu chỉ muốn biết quá khứ của Hạ Tuyên.
“Không có.”
Câu trả lời của Hạ Tuyên làm Hướng Biên Đình cực kỳ kinh ngạc, cậu nháy nháy mắt: “Anh……”
“Anh thế nào?”
Ý trong lời nói của Hạ Tuyên đã rất rõ ràng, Hướng Biên Đình tiêu hóa trong chốc lát, cảm thấy thật ra cũng không có khó tin đến vậy.
Hướng Biên Đình đổi một cách hỏi khác: “Em là mối tình đầu của anh à?”
Cậu hỏi thẳng ra, cảm thấy không có gì ngượng ngùng cả.
“Đúng vậy.”
Vẻ kinh ngạc trong mắt Hướng Biên Đình rất rõ ràng, Hạ Tuyên nheo mắt lại: “Vẻ mặt ấy là sao.”
“Chính là…… có chút bất ngờ.” Hướng Biên Đình nhìn chiếc nhẫn mang trên tay trái Hạ Tuyên: “Trước kia anh theo chủ nghĩa độc thân sao?”
“Không phải.” Hạ Tuyên cong ngón trỏ quét lên môi Hướng Biên Đình: “Có gì mà ngạc nhiên.”
Không phải chủ nghĩa độc thân, nhưng cũng gần với chủ nghĩa độc thân, tính tình hắn như thế, vừa độc vừa tự tại, không thấy ai hợp mắt, cũng không thích có người xâm chiếm không gian sinh hoạt của hắn, quấy rầy lối sống của hắn.
Hắn bị luyến ái não là sau khi gặp được Hướng Biên Đình mới thế.
Hướng Biên Đình nhìn chằm chằm môi Hạ Tuyên.
Nơi ấy chưa có ai chạm qua, chỉ có cậu.
Nụ hôn đầu.
Mối tình đầu.
Cậu không kinh ngạc nữa, trong lòng ngọt ngào không thôi.
Hướng Biên Đình cong cong khóe môi, nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn Hạ Tuyên: “Rất vinh hạnh trở thành mối tình đầu của anh.”
Hạ Tuyên sửng sốt, chợt bật cười, dùng tay đỡ sau gáy cậu, im lặng chăm chú nhìn cậu, thầm nghĩ sao lại có một người đáng yêu đến vậy.
“Sao anh không hỏi em.” Hướng Biên Đình bỗng nói.
“Hỏi cái gì.”
“Mối tình đầu có phải là anh không đấy.”
Hướng Biên Đình hiếm khi để lộ tính trẻ con.
Hạ Tuyên trêu cậu: “Không cần hỏi, anh biết là anh rồi.”
Hướng Biên Đình nhướng mày: “Tự tin đến vậy sao.”
Hắn tiếp tục trêu: “Em không biết hôn môi.”
Hướng Biên Đình sửng sốt, sau đó quay đầu bật cười, vành tai lại đỏ.
“Theo như logic ấy của anh, anh biết hôn môi như vậy, sự thật chuyện em là mối tình đầu cỉa anh là không thành lập.”
“Anh rất biết hôn môi sao?” Hạ Tuyên cúi đầu, Hướng Biên Đình bị hắn ôm lấy bả vai, chân phải đạp nhẹ lên mu bàn chân hắn.
“Uhm…… Rất biết.”
Hạ Tuyên nhéo cằm, xoay đầu cậu lại: “Em thích?”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng, giọng rất khẽ, mắt lại nhìn về nơi khác.
Hạ Tuyên ngậm lấy bờ môi cậu, vô cùng dịu dàng cùng cậu hôn sâu.