Lỡ Xuyên Thành Thái Giám, Ai Ngờ Thành Bảo Bối Của Hậu Cung

Chương 42

Thiều Âm lưu lại hành cung đã nhiều ngày, suốt quãng thời gian ấy luôn bị ánh mắt Lương Phù Quân dõi theo không rời, đến mức tâm thần nàng gần như hoảng loạn.

 

Dẫu cho ngày ngày bị mang theo bên người, nàng rốt cuộc vẫn không thể tránh được việc chạm mặt Trân phi. Thiều Âm đối với Trân phi luôn mang lòng kiêng dè, ánh mắt nàng ta mỗi khi nhìn tới, đều như ẩn chứa thâm ý khó lường khiến người lạnh sống lưng.

 

Trong lòng Thiều Âm khẽ sinh hoảng hốt. Nàng không dám chắc Trân phi có hay không đã nhận ra thân phận thật của mình, song lại cứ cảm thấy ánh nhìn kia dường như đã nhìn thấu mọi bí mật nàng giấu kín.

 

Lương Phù Quân vốn định giữ Thiều Âm lại hành cung thêm ít ngày nữa, tiếc rằng tiết trời chuyển lạnh, việc triều chính gấp gáp, Quý phi cũng không còn thời gian tiếp tục lưu lại cung khác thưởng ngoạn.

 

Sau khi hồi cung, Quý phi đặc cách cho nàng vài ngày nghỉ ngơi, lấy cớ nàng tại hành cung hầu hạ không ít, thân thể mệt mỏi.

 

Trên đường trở về hoàng cung, Thiều Âm vẫn như trước bị lưu lại trong xe ngựa của Lương Phù Quân.

 

Xuân Phong lần này thông tuệ hơn hẳn, thấy Thiều Âm bước vào xe ngựa, liền thức thời nói với Quý phi: “Nương nương, nô tỳ xin ngồi ở xe bản phía sau, nếu có việc gì phân phó, chỉ cần gọi một tiếng là được.”

 

Trong khoang xe, Thiều Âm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngay cả hơi thở cũng dè dặt đến cực điểm.

 

Nàng vẫn cảm nhận rõ ánh nhìn của Quý phi dừng trên người mình, nóng rực và chuyên chú, không khác gì ánh mắt của người ấy năm xưa.

 

Ban đầu nàng nghĩ Quý phi sẽ mở lời nói điều gì đó, nhưng suốt dọc đường, người kia chỉ lặng lẽ nhìn nàng, không thốt một lời.

 

Thiều Âm gần như muốn đổi chỗ với Xuân Phong, ra ngoài hứng gió lạnh cho khuây khỏa.

 

Ngồi trong xe như kim châm nệm sắt, cả thân thể nàng cứng đờ đến phát đau. Mãi đến khi xe ngựa chậm rãi dừng lại nơi cung đình, nàng mới như trút được một hơi.

 

Than hỏa trong khoang xe ấm áp, nhưng ánh mắt Lương Phù Quân nhìn nàng lại như có sương mù ái muội vờn quanh, vây lấy nàng, không cách nào thoát.

 

Nàng không hiểu từ bao giờ bản thân lại để ý đến một người như vậy, cảm giác chiếm hữu tràn đầy lồng ngực, chỉ vì nàng nhìn thấy thân ảnh gầy yếu kia cúi đầu, bị y phục giả trang thái giám vây lấy, càng thêm đơn bạc, tựa hồ bất cứ ai cũng có thể khi dễ nàng.

 

Khi về đến Thừa Càn Cung, ánh mắt Quý phi chợt sắc bén hẳn: “Bổn cung cho ngươi ba ngày nghỉ, hãy nghỉ ngơi cho tốt. Trong khoảng thời gian này, đừng đi gặp người không nên gặp, phải nhớ kỹ — hiện tại, bổn cung mới là chủ tử của ngươi.”

 

Thiều Âm khẽ đáp lời: “Dạ.”

 

Quý phi vẫn chưa buông tha: “Thiều Âm, hiện tại, ai mới là chủ tử của ngươi?”

 

Thiều Âm lập tức đáp: “Tất nhiên là Quý phi nương nương.”

 

Quý phi lại hỏi: “Vậy Hoàng hậu, chẳng lẽ cũng là chủ tử của ngươi?”

 

Thiều Âm cụp mi, trong mắt khẽ hiện lên tia dao động: “Quý phi nương nương, nô tài ở trong cung, các vị phi tần đều là chủ tử.”

 

Sắc mặt Quý phi thoáng chốc tối sầm. Không hiểu vì sao, nàng chợt nghĩ đến nữ tử kia từng nói: “Ai cũng có thể làm chồng.”

 

Lẽ nào, Thiều Âm cũng là loại nô tài ai cũng có thể dựa vào?

 

Cảm xúc cuộn trào nơi đáy lòng khiến nét mặt Quý phi trở nên lạnh lẽo, nàng muốn ép Thiều Âm phải bày tỏ rõ ràng.

 

Dẫu chưa ngẩng đầu, Thiều Âm vẫn cảm nhận được khí tức áp bức từ đối phương. Nàng sốt ruột, vội nói thêm: “Nhưng Quý phi nương nương là khác biệt.”

 

Nàng cẩn thận cân nhắc lời lẽ: “Lời này tuy vượt phận, song nô tài vẫn muốn nói rõ với nương nương — có thể gặp gỡ nương nương trong chốn thâm cung, được hầu hạ bên người nương nương, thật sự là phúc phận tu luyện ba đời mới có được. Nương nương che chở cho nô tài như vậy, nô tài lòng luôn cảm kích.”

 

Quý phi lặng lẽ nhìn nàng, sắc mặt dần dịu lại.

 

Một hồi lâu sau mới khẽ nói: “Đi đi, mấy ngày tới chính là tiết trời đại hàn, hồi cung rồi cũng có nhiều việc phải lo.”

 

Thiều Âm lúc này mới nhẹ nhõm cúi người lui ra.

 

Lương Phù Quân nhìn bóng dáng nàng khuất dần, cảm xúc không tên lại cuộn trào trong lòng. Tay nàng đùa nghịch chiếc khăn lụa, ánh mắt xinh đẹp phảng phất một tầng u ám như nước phủ mờ.

 

Nếu có thể giam giữ Thiều Âm mãi mãi trong cung của mình, không cho nàng gặp bất kỳ ai, chẳng phải là điều tốt đẹp sao?

 

Thế nhưng, ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao lại muốn giam giữ một nữ nhân như vậy bên cạnh. Chỉ là mỗi lần nghĩ đến việc nàng thuộc về phạm vi thế lực của mình, lòng lại dâng lên cảm giác thỏa mãn không tên.

 

Mà Thiều Âm, hoàn toàn không hay biết ý nghĩ trong lòng Lương Phù Quân.

 

Nàng vừa rời Thừa Càn Cung, bước chân đã nhanh hơn hẳn. Nàng nóng lòng muốn trở về tam tiến đại viện của mình, nghỉ ngơi vài ngày cho thật thoải mái.

 

Thế nhưng chẳng rõ vì sao, trong lòng nàng lại thấp thỏm bất an, dường như sắp có điều gì đó chẳng lành xảy đến.

 

Ai ngờ dự cảm ấy chẳng hề vô căn cứ. Chưa đi được bao xa, nàng liền chạm mặt Trân phi trên con đường trong cung.

 

Trân phi cũng vừa hồi cung, không về thẳng cung của mình nghỉ ngơi, mà lại xuất hiện nơi hành lang giữa cung thế này?

 

Thông thường, mỗi khi có các vị nương nương đi ngang, nô tài đều phải nép mình vào sát tường.

 

Nhưng Trân phi vừa trông thấy Thiều Âm, liền dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng.

 

Thiều Âm không thể giả vờ không biết, nếu không sẽ bị xử tội vô lễ.

 

Nàng lập tức tiến lên hành lễ: “Trân phi nương nương vạn phúc kim an.”

 

Trân phi khẽ cười, ánh mắt chan chứa nhu tình: “Không ngờ lại có thể gặp được Thiều công công ở đây. Nếu không gặp, bản cung cũng suýt nữa quên mất có chuyện cần nhờ công công.”

 

Trân phi lại hỏi: “Thiều công công xuất cung sao?”

 

Thiều Âm đáp: “Nô tài được ban nghỉ mấy ngày.”

 

Trân phi nhẹ nhàng vẫy tay: “Vậy công công cùng bản cung đi một đoạn. Ta vừa khéo có chuyện muốn nhờ công công giúp đỡ.”

 

Thiều Âm không tiện cự tuyệt, chỉ đành theo sau Trân phi nửa bước.

 

Những người khác đều theo sau hai người các nàng.

 

Dương Ngọc Trân quay đầu lại liếc nhìn nàng, ánh mắt đầy nhu tình, nhưng sâu trong đáy mắt lại như có như không ý trêu đùa: “Thiều công công, hôm nay tâm trạng có vẻ rất tốt, sắc mặt cũng rạng rỡ hơn ngày thường.”

 

Lời nói vốn là khách sáo, nhưng từ miệng Trân phi thốt ra lại mang theo một tia lạnh buốt lưng.

 

Quả nhiên, nàng tiếp lời: “Thiều công công nhan sắc như thế, đừng nói thái giám cung nữ, ngay cả các phi tần trong hậu cung cũng khó mà sánh bằng. Thật là so với nữ tử còn kiều mỹ hơn.”

 

Thiều Âm suýt nữa chân mềm nhũn.

 

Trân phi... quả thực đã phát hiện ra nàng là nữ tử?

 

Nhưng nếu đã biết, vì sao lại không nói thẳng? Vì sao cứ một mực trêu chọc nàng như vậy?

 

Chẳng lẽ chỉ vì thấy thú vị? Một phi tử dịu dàng như nàng, cớ sao lại trêu đùa một nô tài như vậy?

 

Khi còn đang bối rối, Trân phi lại mở miệng: “À, suýt chút nữa thì quên. Ta đã lâu không ra ngoài cung, cũng có phần nhớ tiệm trang sức Ngọc Trâm Phường. Thiều công công nếu thuận đường, thay ta chọn vài món mang về. Nói với chưởng quầy ghi vào trướng của bản cung là được.”

 

Thiều Âm theo bản năng định từ chối: “Nhưng nô tài mắt vụng về...”

 

Trân phi mỉm cười: “Sao lại vụng về? Nữ tử thích gì, công công hẳn là rất rõ ràng mới phải.”

 

Thiều Âm gần như có thể khẳng định Trân phi đã biết thân phận thật của mình. Những lời kia, rõ ràng là cố tình chọc ghẹo.

 

Nàng chỉ có thể thuận theo.

 

May thay cung đường không xa, chẳng bao lâu đã tới.

 

Thiều Âm đang định cúi mình hành lễ cáo lui, lại bị Trân phi nhẹ giọng gọi lại.

 

Nàng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Thiều Âm, thanh âm mềm mỏng đến cực điểm, nơi cuối giọng còn như vương một chút mê hoặc: “Nguyên lai hương thơm nhàn nhạt suốt dọc đường, chính là từ trên người công công bay tới.”

 

Thiều Âm chỉ cảm thấy lời nói ấy mang theo ma lực, khiến da đầu tê rần, cảm giác ấy lan dọc toàn thân.

 

Dương Ngọc Trân như thật sự yêu thích hương ấy, khẽ cúi người về phía trước, như muốn ngửi kỹ hơn.

 

Thiều Âm hoảng hốt lùi lại hai bước, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng, như chim sẻ nhỏ bị hù dọa, muốn giãy giụa bay đi, lại như bị ai đó xách lấy sau gáy.

 

Nàng nhìn Trân phi, nước mắt lưng tròng, đôi mắt run rẩy cầu xin.

 

Dương Ngọc Trân bị ánh nhìn ấy đâm thẳng vào tâm, lòng bỗng đau xót.

 

Nàng suýt chút nữa đã đưa tay v**t v* gương mặt Thiều Âm, suýt nữa buông lời xin lỗi, suýt nữa bảo đảm sẽ không bao giờ trêu đùa nàng như thế nữa.

 

May thay, lý trí kéo nàng về.

 

Đôi mắt Trân phi thoáng lóe một tia sâu thẳm. Nàng suýt nữa đã thất thủ, để Thiều Âm nắm lấy quyền chủ động.

 

Trân phi cười khẽ, lần này thực sự để nàng rời đi: “Ngươi như vậy sợ ta làm gì? Có lẽ là bản cung nghe nhầm cũng nên. Làm gì có thái giám nào mang theo hương thơm dễ ngửi đến thế.”

 

“Thôi được, mấy ngày nay ngươi cũng mệt nhọc, mau về nghỉ ngơi đi, nhớ đừng quên việc bản cung giao phó.”

 

Thiều Âm vội vàng đáp ứng, cáo biệt Trân phi, bước chân như chạy trối chết, cứ như sau lưng có ác thú rình rập.

 

Ra khỏi cung, nàng mới thấy hít thở dễ dàng hơn đôi chút.

 

Nàng như con chim hoàng yến bị giam cầm lâu ngày, đột nhiên được thả về núi rừng, bay loạn trong hân hoan, đến mức không biết nên bay về nơi nào trước.

 

Nàng không ngờ Hoàng hậu lại chu đáo như vậy, thuê một chiếc xe ngựa chờ sẵn ngoài cửa cung, đón nàng hồi phủ.

 

Người quản sự kia là ma ma do chính Hoàng hậu tuyển, một người trung hậu thành thật, vừa thấy nàng liền đỡ lên xe, phân phó xa phu mau chóng hồi phủ.

 

Trên xe, ma ma và xa phu ngồi ở thềm xe phía ngoài, chỉ có Thiều Âm ngồi trong khoang xe.

 

Nàng vén rèm lên ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, phong cảnh giống hệt hôm nàng từng ra xem phủ, vẫn chưa nhìn đủ, vẫn cứ say mê không dứt.

 

Khi xe dừng lại, nàng theo ma ma xuống xe, được dẫn đến chính viện.

 

Trên đường đi, ma ma nhiều lần quay đầu liếc nhìn nàng.

 

Thiều Âm có phần nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: “Ma ma, có chuyện gì muốn nói sao? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì ư?”

 

Ma ma vội đáp: “Không có gì. Trong phủ cũng chỉ có chủ tử một người, vừa mới hồi phủ, thì có chuyện gì được chứ.” Nàng đáp lời, ánh mắt vẫn lập lòe không yên.

 

Chuyện rõ ràng không đơn giản.

 

Thiều Âm vì thế thu lại nụ cười trên mặt.

 

Khi ma ma đẩy cửa chính phòng, nàng vừa mới bước một chân vào, đã thấy chủ vị có người ngồi — chính là Hoàng hậu nương nương.

 

Thiều Âm rốt cuộc hiểu vì sao ma ma lại mang bộ dạng kỳ lạ suốt dọc đường.

 

Nàng cứ ngỡ sẽ được nghỉ ngơi yên ổn vài ngày, sao có thể ngờ được Hoàng hậu nương nương lại thân chinh tới nơi này?

 

Ánh mắt nàng dừng trên người Hoàng hậu. Nương nương mặc thường phục màu thủy lam, thần sắc lãnh đạm, khí thế xa cách, khiến người không dám lại gần.

 

Trong tay nàng cầm một cây thước gỗ, đang nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay còn lại.

 

Thiều Âm liền lập tức dừng bước chân, quay người như muốn bỏ chạy khỏi chính phòng.

 

Nàng tự hỏi mấy ngày trước rốt cuộc đã nghĩ gì mà cho rằng ở bên Hoàng hậu nương nương sẽ an ổn hơn so với bên Quý phi hay Trân phi?

 

Rốt cuộc nàng cũng không thể nào thoát được khỏi lòng bàn tay của các vị nương nương ấy.

 

Hoàng hậu nương nương ngồi đó, vẻ mặt kia, chẳng phải là thật sự muốn dùng thước đánh nàng hay sao?

Bình Luận (0)
Comment