Thiều Âm nhìn thấy Tiền công công đột ngột xuất hiện trước mặt mình, cả người như bừng tỉnh, thậm chí có chút hoang mang, không rõ hôm nay là ngày nào.
Đã lâu lắm rồi nàng không gặp lại Tiền công công, đến mức gần như quên mất mình từng sống những tháng ngày trong cung của Hoàng đế.
Thật đúng là, không có đối lập thì cũng chẳng có đau thương.
Nếu nói ở các cung khác, ngày tháng của nàng chỉ hơi khó khăn, thì ở Càn Thanh cung của Hoàng thượng… chính là địa ngục hạ phàm.
Thiều Âm dè dặt hỏi Tiền công công:
“ Các vị nương nương có biết ta sẽ quay về Càn Thanh cung hầu hạ Hoàng thượng không?”
Tiền công công liếc nhìn các ma ma và nha hoàn đang đứng trong thính đường.
Thiều Âm liền giải thích:
“Công công cứ nói đừng ngại, hai người đó đều là người thân cận hầu hạ ta trong phủ.”
Tiền công công cắn răng một cái:
“Có lẽ phải đợi Thiều công công người vào Càn Thanh cung, mấy vị nương nương mới hay tin.”
Hoàng thượng đã đích thân phái Tiền công công đến đón nàng, mà ông ta chỉ là người thực thi mệnh lệnh.
Thiều Âm hiểu rõ, dù nàng có cố tìm cách kéo dài hay trốn tránh thế nào, cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị đưa trở lại cung.
Nàng đứng dậy, bảo ma ma chuẩn bị cho mình bộ thái giám phục để tiến cung.
Nàng không định làm khó Tiền công công, bởi có thể cảm nhận được lòng quan tâm và áy náy của ông ấy dành cho mình.
Nếu đến một người làm việc thiện ý như ông ta mà nàng cũng khiến khó xử, thì nàng thật sự là kẻ chẳng ra gì.
Ngoài trời lại âm u như thể mùa xuân chưa bao giờ tới. Những tưởng mấy ngày gần đây nắng đã lên, băng tuyết bắt đầu tan, nhưng bầu trời ảm đạm vẫn như một tấm lưới lớn, trói chặt nàng vào chốn cung đình.
Sau khi lên xe ngựa, Thiều Âm ngồi cùng Tiền công công, khẽ nói:“ Mong công công chiếu cố nhiều hơn.”
“ Tất nhiên, nhà ta nhất định sẽ cố hết sức.”
Hôm nay hoàng cung có vẻ đặc biệt vắng lặng. Đã lâu rồi nàng chưa bước chân vào Càn Thanh cung. Cánh cửa cung mở rộng, tựa như miệng một con mãnh thú đang nhe nanh chực chờ.
Thiều Âm vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng Hoàng đế vọng ra từ bên trong điện. Hắn đang cùng một cung nữ cười đùa thân mật.
Nhìn thấy nàng tiến vào, Hoàng đế lập tức buông cung nữ ra, nở một nụ cười hiếm hoi, ngoắc tay gọi: “ Mau đến đây để trẫm nhìn ngươi một cái. Trẫm nghe nói ngươi bị phong hàn, để trẫm xem xem có phải đã yếu đi nhiều không?”
Thiều Âm bước lên hành lễ.
Hoàng đế lại đưa tay, ý bảo nàng đặt tay mình vào tay hắn.
Nhưng Thiều Âm không muốn để hắn chiếm tiện nghi.
Nàng chậm rãi tiến lên, đột nhiên ho dữ dội. Nàng lập tức quay đầu, che mặt lại.
Tiền công công hốt hoảng bước đến: “ Ngươi thế này là sao! Lẽ nào muốn lây bệnh cho Hoàng thượng?”
“Hoàng thượng, chi bằng để nàng lui ra một bên. Chờ khi khỏe lại hãy hầu hạ người. Hiện tại người cũng mới khỏi bệnh, nếu bị nhiễm lại phong hàn, e rằng lại phải nằm giường mấy ngày, uống cả đống thuốc đắng.”
Chỉ có thân thể khỏe mạnh mới đủ sức tiêu hóa… mỹ nhân mang bệnh.
Hoàng đế nhìn Thiều Âm đang ho sù sụ, ánh mắt dần trầm xuống.
Thân thể hắn vốn chưa hồi phục hẳn, nếu thật sự muốn "hành sự", cần phải uống thuốc trợ lực. Huống hồ Thiều Âm cũng đang bệnh, nếu bị nàng lây, thì đúng là họa chồng thêm họa.
Ngay cả các vị tiên nhân luyện đan cũng từng khuyên hắn gần đây đừng dùng thuốc để gượng ép long thể.
Cuối cùng, hắn tiếc nuối liếc nhìn Thiều Âm đang khổ sở ho khan: “Vậy cũng đừng để nàng đi xa, để trẫm còn có thể thấy nàng lúc nào cũng được.”
Và như thế, Thiều Âm chỉ được đứng hầu ở ngoài điện.
Lúc này tại Khôn Ninh cung, Hoàng hậu đứng dậy, dặn Tô Trung Kiệt:
“Đến cung của Quý phi một chuyến.”
Quản Chỉ Hiền vừa đến nơi, Quý phi đã vội bước ra, bỏ qua cả lễ nghi, không kìm được cất lời:
“ Sớm biết vậy, đã nên sớm đưa ả đến một nơi không ai tìm ra. Mới chậm trễ vài ngày trong phủ, lại để Hoàng thượng rước vào cung rồi!”
Quản Chỉ Hiền vẫn giữ thần sắc thản nhiên, ánh mắt bình đạm như thường, chỉ có nàng mới biết cơn giận trong lòng đang cuộn trào mãnh liệt đến thế nào.
Giọng nàng trầm thấp, nói với Quý phi:
“Ta nghe nói biên cảnh có một số thành trì xuất hiện những vũ nữ ngoại quốc?”
“Có thì có, nhưng ngươi hỏi làm gì?” Quý phi ngạc nhiên.
“ Hoàng thượng là người trọng sắc, lại ưa mới lạ. Trong cung từ phi tần đến cung nữ, người đẹp không thiếu, nên càng khó khiến người nhắc đến hai chữ “mới mẻ.” Thiều Âm nữ giả nam trang, từng tiến cung là vì điều gì, Hoàng thượng chưa từng thật sự có được nàng. Mà nàng lại thường cải trang thái giám, khác biệt hoàn toàn với những nữ nhân hậu cung, càng khiến người sinh lòng hứng thú.”
Quý phi đã hiểu ý: “Nhưng cho dù là mới mẻ, cũng không thể nào bằng vũ nữ ngoại quốc?”
“ Ta nghe nói các vũ nữ ấy da trắng như tuyết, mũi cao, mắt sâu, cách ăn mặc cũng rất khác chúng ta.”
Quản Chỉ Hiền khẽ gật đầu:“Nếu được, hãy nhờ huynh trưởng ngươi đưa vài người về.”
Quý phi lúc này đã bình tâm lại. Trong lòng nàng thậm chí nảy sinh thêm một tầng toan tính.
“Đương nhiên có thể đưa về.”
Nếu người luôn bên cạnh Hoàng thượng là người của nàng, vậy đối với nàng và con trai nàng, đều là lợi thế lớn.
Chỉ là nàng không ngờ Hoàng hậu lại vì Thiều Âm mà nhường cơ hội này cho mình.
“ Ta sẽ lập tức liên lạc với huynh trưởng. Chỉ là mấy ngày gần đây, phía Hoàng thượng cũng cần khéo léo ứng phó.”
Quản Chỉ Hiền gật đầu, cũng không nán lại lâu, rời đi ngay sau đó.
Tiếp đến, nàng ghé qua cung Trân phi. Lúc này Trân phi đang nghiêm khắc dạy dỗ vài tiểu đáp ứng và mỹ nhân ở trắc điện.
Hoàng hậu vừa bước vào đã nghe Trân phi đang răn dạy:“ Hiện giờ Hoàng thượng đã hồi phục, đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi. Nếu lần này không thể hoài long chủng, e rằng cả đời các ngươi sẽ không thể có con.”
Trong cung, dù Hoàng đế băng hà, hậu phi vẫn phải sống trong cung đến già. Nếu không có con nối dõi, không chỉ không thể chăm lo cho nhà mẹ đẻ, mà ngay cả cuộc sống về sau của bản thân cũng sẽ vô cùng khốn khổ.
Đó là số phận của các nàng. Muốn cải thiện một chút, cách duy nhất là sinh được cốt nhục của vua. Dù đứa trẻ ấy không thể kế thừa đại thống, thì cũng là vương gia, có thể che chở cho mẫu thân suốt đời.
Hiện tại thân thể Hoàng đế ra sao, phi tần trong cung đều hiểu rõ. Nếu không nhân lúc này mà tranh thủ, sau này muốn cũng chẳng còn cơ hội.
Trân phi nhìn thấy Hoàng hậu bước vào, liền phất tay cho đám mỹ nhân lui xuống, hành lễ xong liền thấp giọng:“ Các phi tần trong cung, e là không còn trụ được bao lâu. Gần đây Hoàng thượng có chấp niệm.”
Hoàng hậu gật đầu:“ Đã nhờ Quý phi cho người từ biên cảnh đưa vài dị quốc mỹ nhân về.”
Trân phi gật đầu: “Như vậy thì tốt.”
Tuy thế, nàng vẫn chưa hoàn toàn yên lòng: “Nhưng chỉ cần Thiều Âm còn ở trong cung, còn ở Càn Thanh cung, thì dẫu chúng ta chuẩn bị kỹ thế nào, cũng khó thắng nổi một lần ngoài ý muốn.”
Hoàng hậu lạnh nhạt đáp: “Ta đã có sắp xếp. Nàng sẽ không lưu lại trong cung quá lâu đâu.”
Đêm khuya.
Thiều Âm trở lại căn phòng trước kia từng ở trong cung, giả vờ như bệnh chưa khỏi, xem như tạm thời thoát được một kiếp.
Lúc chạng vạng lại có mấy tiểu mỹ nhân cùng vài tiểu đáp ứng được đưa tới, cùng Hoàng thượng cười cợt đùa giỡn nơi tẩm điện. Sau đó, từng tiếng động ** *n mơ hồ truyền ra, lúc ngắt lúc liền.
Thiều Âm lập tức cảm thấy căng thẳng.
Nàng vốn cho rằng thân thể Hoàng đế mấy hôm nay không thể hành sự, nên mới tạm yên tâm. Không ngờ hắn vẫn còn có thể. Không biết là dùng dược gì, hay bị ai đó k*ch th*ch.
Dù là nguyên nhân nào đi nữa, Thiều Âm hiểu rằng nàng phải tự bảo vệ mình cho thật tốt.
Sáng hôm sau, Hoàng đế quả thực ngủ dậy rất trễ. Cả người tinh thần uể oải, không hề phấn chấn. Nhưng đám mỹ nhân hầu hạ hắn thì lại ra sức lấy lòng: người đút cháo, kẻ đưa trà, ôn hương nhuyễn ngọc vây quanh, khiến hắn cực kỳ khoái ý.
Hoàng đế trong lòng cũng thấy dễ chịu.
Thậm chí, hắn gần như quên mất trong cung còn có một Thiều Âm mà hắn chưa từng chiếm được.
Mấy ngày nay, tuy Thiều Âm vẫn ở Càn Thanh cung hầu hạ, nhưng lại thường xuyên bị Tiền công công sai đi chuẩn bị cho yến tiệc mừng thọ Hoàng thượng. Như vậy cũng coi như rời khỏi tầm mắt Hoàng đế một cách hợp lý.
Quả nhiên, Hoàng thượng là kẻ “có mới nới cũ”.
Đám mỹ nhân kia ở cạnh hắn vài ngày, hắn liền dần dần mất hứng thú. Dù các nàng có thi triển đủ loại thủ đoạn quyến rũ, hắn cũng chẳng buồn liếc mắt.
Cuối cùng, Hoàng đế cho người tiễn họ trở về cung cũ.
Và rồi… hắn lại nhớ đến Thiều Âm.
“ Thiều công công đâu?” – hắn hỏi Tiền công công.
Tiền công công đáp: “Thiều công công một lòng nghĩ cho bệ hạ, biết ngày sinh gần kề, nên tự mình giám sát việc chuẩn bị, sợ lũ ngu xuẩn trong cung làm hỏng chuyện.”
Hoàng đế nghe xong, vô cùng vui vẻ: “ Vậy trẫm phải ban thưởng cho nàng thật hậu.”
Ánh mắt hắn hơi nheo lại, thấp giọng hỏi tiếp: “Hậu cung của trẫm… vị trí Đức phi vẫn còn trống, phải không?”
“ Nếu Thiều Âm có thể vì trẫm sinh con, vị trí ấy liền có thể danh chính ngôn thuận mà ban xuống.”
Nói rồi, khóe môi hắn cong lên một nụ cười hàm ý: “ Đám mỹ nhân kia tuy tươi mới, nhưng so với Thiều Âm… vẫn thiếu vài phần tư sắc. Dáng người nàng kia lại mềm mại uyển chuyển, vừa nhìn đã khiến người ngứa ngáy tâm can.”
“Tiền công công, ngươi nói xem, nếu Thiều Âm thay nữ trang… chẳng phải tuyệt sắc kinh người?”
Tiền công công chỉ dám cúi đầu, không dám trả lời.
---
Ngự Hoa Viên – sau núi giả.
Thiều Âm bị Hoàng hậu hẹn gặp nơi vắng vẻ dưới chân núi giả.
Trải qua vài ngày trong Càn Thanh cung, khi Thiều Âm gặp lại Hoàng hậu, trong lòng bất giác dâng lên một chút cảm giác thân cận khó hiểu.
Hoàng hậu nâng cằm nàng lên, nhìn trái nhìn phải, giọng nhẹ như gió sớm: “Hoàng thượng… đã có hành động gì chưa?”
Thiều Âm đáp: “Trước đó thì chưa.”
Về sau… nàng cũng không dám chắc.
Sắc mặt Quản Chỉ Hiền sầm xuống: “ Hoàng thượng đã nhắc đến chuyện lấy vị trí Đức phi ra ban thưởng. Sau ngày sinh nhật, có lẽ sẽ chính thức phong nàng làm phi.”
Ánh mắt Thiều Âm thoáng hiện lên một tia châm biếm:“Như vậy… lại đúng ý phụ mẫu ta rồi.”
“ Bổn cung sẽ không để bọn họ như nguyện.”
Thiều Âm nhìn Hoàng hậu. Giờ khắc ấy, tay Hoàng hậu đang nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, lại khiến nàng cảm giác như nắm được một sợi rơm cứu mạng.
Sự kiên cường trong mắt nàng chợt vỡ vụn, để lại một đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng:
“ Nương nương… xin cứu ta.”
Nàng không muốn làm Quý phi, càng không muốn bị Hoàng đế chạm vào.
Nàng ghê tởm người đàn ông đó.
Quản Chỉ Hiền cúi đầu, ánh mắt lạnh băng: “Hay là… ngươi chết đi trong cung này.”
Giọng nói nàng cực nhẹ, nhưng lại khiến nơi đáy lòng Thiều Âm như có ngọn lửa bị châm bùng cháy.
Ngoài núi giả, có tiếng động vang lên.
Hoàng hậu lạnh lùng liếc nàng một cái:“ Ta đi trước. Ngươi trốn ở đây thêm một lát, rồi hãy rời đi.”
Thiều Âm nhìn theo bóng lưng Hoàng hậu rời đi, một mình trốn trong hốc đá sau núi giả suốt một nén nhang. Chờ đến khi xác định không còn ai, nàng mới bước ra.
Nào ngờ vừa rẽ qua khúc quanh, liền bắt gặp một thân ảnh đỏ chói mắt.
Quý phi nâng cằm, nhìn Thiều Âm bằng ánh mắt trêu chọc: “Ngươi đúng là kiên nhẫn thật. Ngươi cùng Hoàng hậu trốn ở núi giả làm gì? Hoàng hậu đi lâu rồi, ngươi vẫn chưa ra. Sợ bị ai bắt gặp à?”
Thiều Âm vội vàng hành lễ, không nói rõ nội dung cuộc gặp, chỉ đáp: “Hoàng hậu nương nương có chuyện phân phó.”
Quý phi đoán nàng cũng chỉ được dặn dò mấy chuyện cẩn thận, đừng để Hoàng thượng thực sự đạt được mục đích.
Nàng cười, đôi mắt rực rỡ hơn cả ánh mặt trời: “Ngươi biết không, vì ngươi mà ta đã tốn không ít công sức. Không biết phải làm sao, ngươi mới có thể báo đáp tấm lòng này của ta?”
“ Đến ngày sinh nhật Hoàng thượng, ta sẽ tặng người một đại lễ. Nhưng món quà ấy, với ngươi mà nói, còn quý giá hơn rất nhiều. Đến lúc đó, ngươi nhớ phải cảm tạ ta cho thật tử tế.”
Nàng cười nhẹ, lại như có chút đùa cợt: “ Hay là… bây giờ cảm tạ trước đi?”