Lỡ Xuyên Thành Thái Giám, Ai Ngờ Thành Bảo Bối Của Hậu Cung

Chương 71

Quý phi tiến lên hai bước, đứng gần Thiều Âm hơn. Nàng chợt phát hiện trên cằm Thiều Âm vẫn còn vương chút dấu đỏ chưa tan hết. Vệt đỏ ấy kỳ thực rất nhạt, nếu không tiến sát lại gần, e rằng chẳng ai có thể nhận ra.

 

Tâm tình vốn còn vui sướng kích động của Quý phi bỗng chốc trầm xuống. Nàng đưa đầu ngón tay khẽ lướt qua làn da trắng mịn còn lưu lại dấu ửng hồng, giọng nói mềm nhẹ mà không giấu nổi sự bất mãn: “Đây là Hoàng hậu để lại cho ngươi sao? Người này thật đúng là không biết nặng nhẹ. Nàng chẳng lẽ không hiểu làn da ngươi mềm mịn đến mức chỉ cần chạm nhẹ đã có thể để lại dấu vết rồi sao?”

 

Thấy Thiều Âm không nói gì, Quý phi không khỏi hận sắt không thành thép. Nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, dù gì cũng chỉ là Quý phi, vẫn thấp hơn Hoàng hậu nửa bậc, chẳng đủ sức để thật sự che chở cho Thiều Âm, nàng chỉ có thể nuốt nghẹn xuống. Nhìn dấu vết mờ trên cằm nàng, lòng Quý phi vừa thương xót lại vừa dấy lên cơn giận khó tả. Ngón tay cái bất giác ấn mạnh lên vết đỏ kia, cố ý chà xát để vết mới che lấp dấu cũ. Đoạn, nàng thấp giọng nói: “Sau này, nhất định khiến nàng không dám khi dễ ngươi thêm một lần nào nữa.”

 

Ý tứ trong lời nói của nàng, chẳng qua là chờ đến ngày con trai nàng lên ngôi, khi ấy nàng trở thành Thái hậu, tất sẽ có thể đè ép Quản Chỉ Hiền, đến lúc đó sẽ vì Thiều Âm mà xuất đầu lộ diện, không để nàng phải chịu ấm ức nữa.

 

Sau khi Quý phi rời đi, Thiều Âm đưa tay che cằm lại, khẽ thở dài một tiếng, gần như không thể nhận ra. Vệt đỏ do Quý phi để lại lại càng thêm nổi bật, nàng chỉ đành chờ thêm một lúc mới có thể trở về Càn Thanh cung, nếu không lỡ để Hoàng thượng nhìn thấy, ai biết người lại nghĩ ra điều gì?

 

Tối hôm trước vạn thọ yến, nhờ khéo léo giấu nhẹm mọi thứ, rốt cuộc cũng khiến Hoàng thượng tạm thời dẹp bỏ tâm tư, chỉ thỉnh thoảng gọi nàng đến bên người hầu hạ thức ăn.

 

Ngày diễn ra vạn thọ yến, văn võ bá quan tề tựu. Thiều Âm đứng bên cạnh hoàng đế, đích thân chia món cho người. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng vài ánh mắt trong đám thần tử dừng lại nơi mình. Nàng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, từng cử chỉ đều hết sức cẩn trọng, chỉ sợ lỡ chọc ai đó phật lòng mà rước họa vào thân. May mắn thay, mọi sự đều suôn sẻ.

 

Kết thúc yến hội, các phi tần còn phải theo Hoàng thượng xem hát. Lẽ ra Thái hậu cũng phải có mặt, nhưng mấy ngày nay đại cục rung chuyển, hoàng đế lại mê muội suy yếu, bà càng thêm hiểu rõ mình đã không còn thích hợp chen chân vào ván cờ cung đình này nữa. Hậu cung bề ngoài tuy yên ổn, nhưng sóng ngầm cuộn trào; tiền triều các phe phái tranh đấu càng thêm gay gắt, biết bao người đã chọn đổi phe, đứng về phía kẻ mạnh.

 

Bởi vậy mà vạn thọ yến hôm nay, nhìn thì tưng bừng náo nhiệt, kỳ thực lại là một trường đầy rẫy hiểm nguy, ai nấy đều mang tâm phòng bị cao độ. Chỉ có Hoàng đế, dường như vì ăn nhầm tiên đan mà đầu óc mê muội, vẫn ngu ngốc vô độ, chẳng hề lo lắng ngôi vị mình đang ngồi có còn vững hay không.

 

Có lẽ do trong tiệc vẫn chưa uống đủ, Hoàng thượng sai người mang lên một hũ rượu gạo, đưa mắt nhìn về phía Thiều Âm, ra hiệu bảo nàng rót rượu. Thiều Âm cầm lấy chung, chậm rãi rót nửa chén, rồi buông tay, ngước mắt nhìn về phía người. Hoàng đế cười như không cười: “Âm Thanh thật đúng là tiểu ngu ngốc, hầu hạ trẫm lâu như vậy, đến một chén rượu cũng không biết mang tới tận tay trẫm à?”

 

Thiều Âm cụp mắt, giấu đi tia chán ghét thoáng qua trong đáy mắt. Cái thời đại này, nô tài thật sự chẳng có chút nhân quyền nào. Đã rót rượu còn phải bưng tới tận tay, chẳng lẽ nàng là tiểu thư bồi rượu trong kỹ viện?

 

Nhưng nàng không có lựa chọn. Đành cầm lấy chén, dâng lên tay hoàng đế. Không ngờ tên hoàng đế ngu xuẩn kia chẳng những không nhận lấy mà còn để tay khẽ lướt qua mu bàn tay nàng, như muốn nắm lấy tay nàng để nàng uy rượu cho mình.

 

Răng rắc — một tiếng vang giòn, chén sứ rơi vỡ tan. Thiều Âm giật mình, bàn tay khẽ run lên, lập tức rụt tay về. Hoàng đế nhíu mày, vừa định quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh thì — răng rắc! Lại thêm vài tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên. Mấy vị phi tần không hẹn mà cùng ném chung trà trong tay xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh. Bốn người nhìn chằm chằm vào bàn tay Hoàng đế, ánh mắt lạnh lẽo như muốn dùng dao chặt đứt nó.

 

Trong lồng ngực dâng trào một ý nghĩ quen thuộc, như muốn phá tan xiềng xích, nuốt trọn trái tim.

 

Họ lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt thấp thoáng sắc đỏ không thể giấu. Dường như đều hiểu ra điều gì, nhưng ý nghĩ kia vẫn còn mơ hồ, chưa thành hình.

 

Lan tần là người đầu tiên lên tiếng. Dù cho Thiều công công là nữ tử thì đã sao? Dù là nam tử, nàng cũng không màng. Một thái giám như Thiều Âm, vẫn có thể đối xử với nữ tử chẳng khác gì nam tử bình thường.

 

Vừa định mở miệng, Quý phi đã nhanh hơn một bước. Ánh mắt nàng nhìn Hoàng đế quyến rũ khác thường, chỉ là trong đó pha lẫn chút không thiện ý bị nàng che giấu kỹ. Nàng cười dịu dàng, âm cuối khẽ nhấn như gợn sóng: “Hoàng thượng, thần thiếp có chuẩn bị một món đại lễ, vì dọc đường bị trì hoãn nên đến chậm. Hoàng thượng có hứng thú đoán thử xem thần thiếp đã dâng tặng điều gì?”

 

Hoàng đế nhìn Thiều Âm bên cạnh, trong lòng đã tính toán sẵn: hôm nay dù thế nào cũng phải chiếm được người đã khiến mình tương tư mấy tháng trời. Hắn đã chuẩn bị sẵn tiên dược, chỉ cần dùng đan, là có thể muốn gì được nấy. Hắn cho rằng đây là người Quý phi dâng lên — mà Quý phi dù quyến rũ nhưng không phải người mới mẻ. Hắn càng muốn Thiều Âm, người chưa từng rơi vào tay hắn.

 

Ngay lúc hắn định từ chối, thì giọng nói lạnh lùng của Hoàng hậu vang lên, mang theo uy nghi không cho phép chống đối: “Lương Phù Quân, ngươi tưởng bổn cung không nhìn thấu tâm tư ngươi sao? Hoàng thượng hiện giờ cần tĩnh dưỡng, ngươi lại dâng vũ nương dị quốc? Ngươi thật sự để tâm đến sức khỏe của Hoàng thượng sao?”

 

Hoàng đế chững lại, đưa mắt nhìn về phía Quý phi. Dù trong lòng khó chịu với ánh mắt của nàng, bốn chữ “vũ nương dị quốc” lại khiến tâm hắn dao động: “Quý phi, lễ vật nàng dâng là vũ nương dị quốc? Trẫm lâu rồi chưa gặp qua vũ nương dị quốc.”

 

“Hoàng thượng, vẫn là sức khỏe quan trọng hơn.” Trân phi cũng mở lời, giọng điệu ôn hòa nhưng ánh mắt nhìn hoàng đế không còn che đậy sự thất vọng. Ngay cả lúc nhìn sang các phi tần khác, ánh mắt nàng cũng không còn ôn nhu như trước.

 

Nhưng Hoàng đế nào chịu nghe lời. Nhất là khi Hoàng hậu và Trân phi dùng giọng điệu bất kính, hắn càng muốn dùng hành động để chứng minh: các nàng không còn tư cách can dự vào bất kỳ quyết định nào của hắn.

 

“Các ngươi đều câm miệng cho trẫm!” Hoàng đế quát lớn. Rồi nhìn sang Quý phi, ánh mắt như phủ một lớp sương mỏng, đầy phóng túng: “Quý phi, đưa người lên đi. Nếu hợp ý trẫm, tối nay trẫm sẽ cùng các nàng đến cung của ngươi.”

 

Quý phi rũ mắt, giấu đi sự khinh thường. Nếu để những nữ nhân kia ở lại cung mình, quả thật là xui xẻo. Nhưng nàng không thể lùi: “Dẫn người lên.”

 

Mấy vũ nương dị quốc được đưa tới, dưới tiếng hát mềm mại mê hoặc của ban nhạc, từng người khoe ra vòng eo uyển chuyển, ánh mắt màu lam sau khăn che mặt càng khiến người mê đắm. Họ còn mang theo một mùi hương lạ kỳ như đang dụ dỗ linh hồn.

 

Thiều Âm khẽ lùi lại nửa bước. Tiền công công lập tức bước tới hỏi: “Hoàng thượng muốn các vũ nương này nhảy tại đây để trợ hứng sao?”

 

Tất nhiên là không thể. Mỹ nhân thế này, phải vào tẩm điện mới thưởng thức được. Hoàng đế đứng dậy, cảm thấy cả người như được tiếp thêm sinh lực, liền cất bước đi về phía tẩm điện: “Hôm nay mệt rồi, nghỉ sớm thôi.” Đoạn nhìn tiền công công ra hiệu mang theo đám mỹ nhân.

 

Đi ngang qua Thiều Âm, bước chân hoàng đế hơi khựng lại. Không khí vốn đã dịu xuống lại lần nữa căng chặt. Hắn nhíu mày — hắn không hiểu vì sao những phi tần kia lại có phản ứng mạnh đến vậy với Thiều Âm. Rõ ràng khi hắn sủng ái những người khác, các nàng chưa từng phản ứng. Dù là hoàng đế, hắn cũng cảm nhận được vài ánh mắt như kim châm sau lưng. Nhưng thôi, tối nay hắn sẽ tận hưởng trước, sau đó sẽ dạy cho các nàng biết — hậu cung này là của hắn, hắn muốn thế nào thì thế ấy.

 

Hoàng đế rời đi cùng đám vũ nữ. Không khí nơi ấy càng thêm đè nén, đến cả các đào hát trên sân khấu cũng lo sợ bất an. Lan tần lập tức đứng dậy: “Thiều Âm, về cung ta đi. Ngày mai ta sẽ đích thân đến tìm Hoàng thượng.”

 

Nàng vừa nói vừa định tiến đến, tay đã vươn ra, dường như muốn lập tức kéo Thiều Âm đi. Ba người khác cũng đồng loạt đứng lên. Vốn là đi cùng để xem hát, nay đều nhập cuộc. Lan tần khựng lại.

 

Quý phi mở lời trước, mặt mày lạnh lùng đầy châm chọc: “Người xảy ra chuyện là ở cung ngươi, giờ ngươi còn có mặt mũi đòi đưa nàng về? Ngươi là không cam lòng vì lần trước nàng rơi xuống hồ băng mà vẫn chưa chết phải không?”

 

“Quý phi tỷ tỷ, lời này hơi quá rồi!” Gương mặt kiều diễm của Lan tần thoáng lạnh đi, “Chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn, ta tuyệt đối không mong nó xảy ra. Hôm nay ta đã quyết tâm đưa nàng trở lại cung, nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ nàng cho thật tốt.”

 

“Lan tần muội muội,” Trân phi từ tốn cất lời, “Đừng miễn cưỡng bản thân. Có những việc không phải cứ muốn là được. Trước tiên nên xem lại mình có đủ năng lực hay không đã.” Dứt lời, ánh mắt nàng rơi trên người Thiều Âm, vẻ mặt ôn hòa trước kia như phủ thêm một tầng sắc bén không dễ nhận ra.

 

Thiều Âm có cảm giác mình như con mồi bị bốn phía vây bắt. Nàng bắt đầu tính toán trong lòng. Cuối cùng người giành được phần thắng… sẽ là ai? Nếu không thể chắc chắn, thì cứ chọn bừa một người để thuận theo trước vậy.

Bình Luận (0)
Comment