Lỡ Xuyên Thành Thái Giám, Ai Ngờ Thành Bảo Bối Của Hậu Cung

Chương 75

Thiều Âm chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành kẻ si tình, lại càng không nghĩ bản thân có ngày trở thành tín nữ nơi hậu cung.

 

Nàng chưa bao giờ đánh giá bản thân quá cao. Dẫu rằng trong thời đại không có gương soi rõ ràng, nàng cũng không biết tính tình của mình đi kèm gương mặt ấy lại có thể khiến người khác rung động đến nhường nào.

 

Nàng thậm chí đã từng nghĩ, có lẽ là nàng hiểu lầm, Quý thái phi cũng không hề mang thứ tâm tư kia; có lẽ những lời nàng nói chỉ là tình nghĩa đơn thuần giữa hai nữ tử.

 

Nhưng Thiều Âm không dám dò hỏi, nàng sợ mình sẽ phải nghe một đáp án mà bản thân không thể đối mặt.

 

Một Thái hậu đã đủ khiến nàng đau đầu, nếu còn thêm một Quý thái phi nữa… cuộc sống này, nàng biết phải làm sao mà qua cho nổi?

 

Nàng chỉ còn biết cúi đầu tỏ vẻ trung thành, thậm chí còn muốn quỳ xuống trước Quý thái phi, chỉ cầu nàng đừng nói thêm điều gì nữa.

 

Lương Phù Quân nhìn Thiều Âm, trong mắt tràn đầy hứng thú.

 

Nàng dường như đã đoán được Thiều Âm sẽ vì lời mình nói mà bối rối, mà rối loạn cho nên hiện tại thấy nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng, nàng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

 

Lương Phù Quân nhẹ giọng cười: “Sao vậy, không ngờ ta sẽ nói ra những lời như thế sao?”

 

Nàng dường như không nghĩ Thiều Âm sẽ từ chối, còn rất tự tin mà nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần đi theo ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.”

 

Nhưng ngay khi nói đến đây, trong đáy mắt nàng lại thoáng hiện một tia tàn nhẫn: “Nhưng nếu ngươi không theo ta, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần đi. Ta thà hủy diệt ngươi, cũng tuyệt không để ngươi rời xa ta.”

 

Thiều Âm lập tức quỳ xuống: “Nô tài không dám.” Nàng nào dám? Những người này, một kẻ nàng cũng không trêu nổi.

 

Lương Phù Quân vô cùng hài lòng với sự khuất phục ấy. Nàng nhìn gương mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn của Thiều Âm, không hiểu nổi tại sao mình lại thích một nữ tử, nhưng niềm vui trong lòng lại không thể kìm nén.

 

Nàng đứng dậy, đỡ Thiều Âm lên, nhẹ giọng nói: “Về sau, trước mặt ta không cần phải giữ mấy lễ nghi xã giao kia.”

 

Nhưng Thiều Âm căn bản không muốn được đãi ngộ như vậy. Khi sự việc phát triển đến mức vượt khỏi tầm kiểm soát, nàng chỉ hận không thể quay lại thuở ban đầu, cho dù phải làm người hai mặt bên cạnh hoàng đế cũng còn đỡ hơn bị hai nhân vật quyền thế nhất hậu cung tỏ tình với mình.

 

Lương Phù Quân không hiểu nỗi khổ của Thiều Âm. Nàng chỉ cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên phát hiện môi nàng hôm nay đỏ hơn bình thường, đỏ đến mức có chút bất thường. Ánh mắt Lương Phù Quân thoắt cái trở nên nguy hiểm: “Trên môi ngươi... sao lại có dấu răng? Ai cắn ngươi?”

 

Tim Thiều Âm trong khoảnh khắc ấy như ngừng đập. Ai cắn nàng? Chính là đương kim Thái hậu, chuyện xảy ra vào đêm qua. Nhưng nàng sao có thể nói ra? Nàng không thể.

 

Nàng phải cố kiềm nén trái tim đang hoảng loạn, cố gắng giữ cho giọng mình vững vàng: “Là ta... tối qua nằm mộng, trong mơ tự mình cắn.”

 

Lương Phù Quân nghe vậy, liền nâng cằm nàng lên, ánh mắt dừng trên đôi môi ấy một lúc lâu, luôn cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng không nói được là không ổn ở đâu. Ngón cái của nàng dừng lại nơi môi Thiều Âm, cảm nhận sự mềm ấm nơi đầu ngón tay, tâm niệm chợt động, không nhịn được mà cúi đầu xuống.

 

Thiều Âm theo bản năng né tránh, đầu lùi lại nửa phần, giơ tay chống lại khuỷu tay Lương Phù Quân, giọng run run: “Quý… Quý thái phi...”

 

Nàng không thể... đêm qua bị Thái hậu đoạt đi nụ hôn đầu tiên, hôm nay lại phải dâng thêm một cái cho Quý thái phi, như vậy chẳng phải quá kỳ quái rồi sao?

 

Lương Phù Quân bị nàng né tránh, mặt liền lạnh đi, tay nàng xoay một vòng bắt lấy tay Thiều Âm đang đặt trên khuỷu tay mình.

 

Ánh mắt nàng tối lại: “Sao vậy? Ngươi không muốn à? Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát sao? Bổn cung có cả vạn cách khiến ngươi phải khuất phục, ngươi có biết không?”

 

Thiều Âm sao lại không biết? Nhưng nàng chẳng lẽ không được phép từ chối sao? Nàng làm sao có thể không từ chối? Nàng thậm chí không dám nhìn vào mắt nàng.

 

Ánh mắt Lương Phù Quân chợt lạnh, tâm trạng đang tốt bị phá hỏng trong chớp mắt. Nàng không phải loại người dễ chịu đựng uất ức. Nếu Thiều Âm không cho nàng vui vẻ, nàng đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng buông tha.

 

Nàng đột nhiên hỏi: “Ngươi đau không?” Thiều Âm khẽ run mi, không biết nàng đang hỏi gì.

 

Lương Phù Quân chậm rãi nói: “Ngươi nói ngươi mơ rồi tự cắn môi… đau không?”

 

Dứt lời, ánh mắt nàng thoáng lóe, rồi phát hiện trên vành tai Thiều Âm còn có một vết đỏ rất nhạt. Nàng lại hỏi: “Trên tai ngươi là sao?”

 

Thiều Âm gần như không đứng vững nữa. Nàng lặng lẽ hít một hơi, cố làm giọng bình thản: “Không biết, chắc là nô tài vô ý kéo tai mình.”

 

Lương Phù Quân hồ nghi nhìn dấu vết ấy, tay siết chặt lấy tay Thiều Âm, khóe môi lại cong lên, cười như hồ ly đoạt hồn người: “Ngươi như vậy lại khiến bổn cung có linh cảm... Bổn cung muốn lưu lại dấu vết trên người ngươi, để ai nhìn vào cũng biết ngươi là người đã có chủ.”

 

Nhất là với mấy kẻ vẫn còn rình mò kia, nàng muốn dán ấn ký của mình lên người của chính mình.

 

Lời nói ấy khiến Thiều Âm sợ hãi trong lòng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng thậm chí muốn bỏ chạy, nghĩ rằng cứ chạy đi đâu cũng được, miễn là rời khỏi những con người điên rồ này.

 

Nhưng Lương Phù Quân giữ chặt tay nàng, nâng cổ tay nàng lên, ánh mắt nguy hiểm như rắn độc, rồi đột ngột cúi đầu, cắn xuống ngón út bên sườn bàn tay nàng.

 

Thiều Âm bỗng thấy như mình vừa bị xâm phạm. Nàng nhíu mày, cắn môi không dám bật ra tiếng.

 

Nơi bị cắn rất đau, không chỉ đau trên da thịt, mà còn như có một luồng khí kỳ lạ khiến cả người nàng mềm nhũn. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được môi lưỡi mềm ấm của Lương Phù Quân. Cổ họng nàng khẽ lăn một cái.

 

Mãi đến khi Lương Phù Quân cắn thêm một dấu răng mang theo máu trên cổ tay nàng, mới chịu buông ra. Thiều Âm thậm chí quên cả lễ nghi chủ - tớ, lập tức hất tay nàng ra, xoay người định rời đi.

 

Nhưng Lương Phù Quân lập tức kéo nàng lại, vài bước đã ép nàng sát vào ván cửa, giam nàng giữa mình và mặt gỗ.

 

Trên người nàng mang mùi hương rất nhạt, nhưng lại vô cùng hiện hữu, giống hệt con người nàng: diễm lệ, mị hoặc, đi đến đâu cũng là tiêu điểm của ánh nhìn.

 

Nàng nâng cằm Thiều Âm lên, thong thả đầy thỏa mãn: “Hiện giờ, ngươi đã mang dấu ấn của ta, ngươi là người của ta, biết chưa?”

 

Thiều Âm ánh mắt run rẩy, đôi mắt ướt át, nước mắt sắp trào ra. Lương Phù Quân hơi sững lại, vừa thương tiếc, lại vừa phấn khích: “Mới vậy thôi đã muốn khóc sao?”

 

Câu hỏi như một lời thì thầm. Nàng đưa đầu ngón tay chạm vào mí mắt dưới của Thiều Âm, hứng giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, sau đó đưa lên miệng, đầu lưỡi l**m qua: “Mặn...”

 

Nàng nói: “Đừng khóc nữa. Ngươi mà khóc nữa, ta sẽ không nỡ thả ngươi rời đi mất.”

 

Lương Phù Quân ép Thiều Âm sát thêm chút nữa: “Lần sau, đừng mặc bộ nam trang âm u này nữa, mặc váy cho ta xem, được không?”

 

Còn chưa kịp để Thiều Âm trả lời, bên ngoài vang lên tiếng Xuân Phong: “Nương nương, canh giờ không còn sớm, nếu không quay lại cung, e rằng sẽ bị mấy vị khác phát hiện nương nương đã rời cung.”

 

Đáy mắt Lương Phù Quân thoáng qua một tia không vui. Những người khác nàng không sợ, chỉ là không muốn ai phát hiện nàng đã đ*ng t*nh với Thiều Âm.

 

Tiên đế vẫn chưa hạ táng xong, nếu tâm tư nàng bị người khác nhận ra, họ rất có thể sẽ bắt giữ Thiều Âm để uy h**p nàng — lúc đó phải làm sao?

 

Lương Phù Quân tuy không cam lòng, nhưng vẫn phải từ biệt. Nàng nhìn vết dấu trên tay Thiều Âm, hài lòng nói: “Đợi dấu vết mờ đi, ta nhất định sẽ đón ngươi vào cung.”

 

Lương Phù Quân đi rồi. Cả người Thiều Âm như kiệt sức, chậm rãi ngồi xổm xuống. Nàng dựa vào ván cửa, thân thể vẫn như sắp đổ.

 

Nàng giơ tay nhìn vết cắn đỏ trên da, cuối cùng không nhịn được, mang theo giọng mếu máo mắng: “Đều là cẩu à?” Ai cũng cắn nàng, ai cũng muốn lưu lại ấn ký trên người nàng — khác gì động vật đánh dấu lãnh địa chứ?

 

Nước mắt Thiều Âm cuối cùng cũng rơi xuống. Nếu chỉ có một người cường đoạt nàng, có lẽ nàng còn có thể từ từ thích ứng. Đó cũng là lý do đêm qua nàng không khóc. Nhưng giờ đây là hai người... đều bày tỏ tình cảm với nàng theo cái cách bá đạo đó, nàng biết phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự phải chọn một trong hai?

 

Nàng chỉ biết, nếu không xử lý tốt, e là sẽ mất mạng thật. Còn yêu đương ư... hiện tại nàng nào dám nghĩ tới? Tất cả xúc cảm trong lòng đều bị Quản Chỉ Hiền và Lương Phù Quân đè ép cho tan rã, căn bản không dám nghĩ gì thêm.

 

Một lúc lâu sau, Thiều Âm mới gom góp lại cảm xúc, đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi khách quý thất.

 

Vừa bước ra, tim nàng đột nhiên hoảng loạn một chút. Nhưng rồi nàng tự trấn an: Sẽ không đâu, nàng nào phải kiểu nhân vật vạn nhân mê gì, sao có thể ai cũng thích nàng được? Trân thái phi chắc sẽ không giống Thái hậu và Quý thái phi, đột nhiên tới nói gì mà thiên trường địa cửu.

 

Còn Lan tần… Lan tần chỉ là một tiểu hài tử ham vui thôi, nàng cũng không để trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment