Lỡ Xuyên Thành Thái Giám, Ai Ngờ Thành Bảo Bối Của Hậu Cung

Chương 76

Thiều Âm vừa từ hậu viện khách quý bước ra, ma ma đã nhận ra điều bất thường, thậm chí còn trông thấy vết thương trên tay nàng. Dù khế bán thân của ma ma ở trong tay Thiều Âm, nhưng bà hiểu rõ ai mới là người thật sự nắm giữ vận mệnh mình. Tuy vậy, ma ma vẫn thật lòng xem Thiều Âm như vãn bối trong nhà, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.

 

Bà vội tiến lên, nắm lấy tay Thiều Âm, thấy rõ vết cắn hằn bên sườn bàn tay. Không dám trách mắng hay nói năng bừa bãi, bà chỉ khẽ đau lòng dặn: “Về rồi để ta tìm cho ngươi ít thuốc trị thương, ngàn vạn lần đừng để lại sẹo.”

 

Dẫu Thiều Âm là nam tử, trên người có vài vết sẹo cũng chẳng sao, nhưng vết cắn lại là chuyện khác — dấu vết ấy khiến ai nhìn vào cũng khó mà nghĩ đến điều đứng đắn.

 

Thiều Âm nhìn dấu răng đã đóng vảy trên tay mình, thậm chí có chút ngỡ ngàng như thể hôm nay là một cơn mộng hoang đường. Ngoài chuyện này, nàng còn thầm chuẩn bị tinh thần đối diện với việc Trân Thái phi có thể sẽ tìm đến. Nàng chỉ không biết, Thái phi sẽ nhìn mình thế nào. Trong lòng nàng rối bời, không ngừng suy tính.

 

Thái hậu và Quý Thái phi đều là ở trong sản nghiệp của mình mà gặp nàng, làm ra những chuyện hoang đường ấy. Vậy Trân Thái phi… cũng sẽ là ở sản nghiệp của nàng chăng? Có lẽ là thôn trang kia?

 

Thậm chí, trong tuyệt vọng, nàng nảy ra ý nghĩ: Sớm muộn gì cũng tới, chi bằng ta tự dọn qua, khỏi để Trân Thái phi nương nương vất vả mưu tính.

 

Thế nhưng suốt ba ngày sau, Trân Thái phi vẫn không có động tĩnh gì.

 

Đêm ấy, trước khi ngủ, Thiều Âm vừa cảm thấy xấu hổ, vừa thấy mình như người may mắn thoát nạn. Nàng chẳng phải thiên nữ giáng trần, làm gì có nhiều người thích nàng đến vậy. Có lẽ chỉ Quý Thái phi và Thái hậu mới nảy lòng như thế. Nàng bắt đầu tự an ủi, trong lòng thoáng dấy lên hy vọng mong manh: có lẽ hai vị ấy cũng chẳng thật sự đ*ng t*nh, chỉ bị dáng nam trang của nàng mê hoặc. Chờ nàng đổi lại thân phận cung nữ, họ sẽ nhận ra thứ tình cảm kia vốn chẳng thể bền thật. Nghĩ thế, nàng an lòng hơn, đắp chăn, nhắm mắt trong bóng tối.

 

Lần đầu tiên kể từ khi bị hai vị nương nương thổ lộ, nàng mới có được giấc ngủ an yên như vậy.

 

Nhưng không ngờ, vừa thiếp đi, thân thể nàng bỗng bị lật ngược, rồi cuốn chặt trong chăn. Nàng định kêu cứu, lại thấy miệng bị nhét vải, không thể phát ra tiếng. Cố giãy giụa, nhưng lập tức bị ai đó vác lên vai, rung lắc mấy lượt khiến nàng sợ hãi đến nỗi không dám động thêm.

 

Chuyện gì thế này? Bắt cóc ư? Nhưng ai lại muốn bắt cóc nàng? Một gương mặt hiện lên trong trí nhớ — gương mặt ấy luôn mỉm cười dịu dàng, nhưng dưới đáy mắt lại là sự lạnh lùng và tàn nhẫn.

 

Lòng Thiều Âm rối loạn. Nàng không biết nên thở phào vì “cái gì tới rồi cũng phải tới” hay nên khóc cho số phận trêu ngươi. Bị bọc kín trong chăn, nàng vẫn cảm nhận rõ cái rét tháng ba len lỏi qua từng kẽ hở, thấm dần vào cơ thể.

 

Cuối cùng, nàng bị đặt vào một không gian chật hẹp đến mức không duỗi thẳng chân được. Một góc chăn bị vén lên, gương mặt nàng được giải thoát. Dưới ánh đèn lờ mờ, nàng thấy một nữ nhân ngồi đối diện — toàn thân mặc tang phục, chính là Trân Thái phi.

 

Dương Ngọc Trân đưa tay v**t v* gương mặt mềm mại của Thiều Âm, đầu ngón tay chứa đầy lưu luyến. Ngoài xe, kẻ vừa khiêng nàng lên báo cáo: “Nương nương, hành tung của chúng ta bị phát hiện. Tuy đã quăng lại thị vệ Quý Thái phi sắp đặt ở cửa, nhưng…” — ý tứ là những thị vệ ấy sớm muộn cũng sẽ tìm tới nơi này.

 

Ngọc Trân vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đã phủ một tầng sương lạnh. Khóe môi cong dịu dàng, song nàng đã không còn là vị Thái phi ôn nhu như trước. Giọng nàng lạnh lẽo: “Phế vật.” Nói rồi không nhắc đến việc xử trí bọn họ, chỉ tiếc nuối: “Vốn định giấu ngươi đi… Đáng ra ta nên biết, bọn họ không thể thần không biết quỷ không hay đưa ngươi ra ngoài.”

 

Trong lòng tuy tiếc, nhưng khi nhìn mái tóc rối của Thiều Âm, vẻ yếu ớt lại càng khiến nàng thêm yêu thích, tim đập nhanh hơn. Tầm mắt nàng chậm rãi hạ xuống ngực Thiều Âm.

 

Dưới ánh đèn mỏng, đôi mắt Thiều Âm run lên, hơi thở cũng nặng hơn. Nàng siết chặt vạt áo dưới chăn, lòng đầy hoảng loạn. Ngọc Trân dần hé mở lớp chăn, để lộ lớp áo trắng bên trong và làn da trắng nõn. Dưới ánh sáng ảm đạm, nước da tinh tế vẫn khiến người ta khó rời mắt, huống hồ đường cong ẩn hiện nơi ngực.

 

Ngọc Trân khẽ nhướng mày, nụ cười dịu dàng nhưng ánh lên vài phần hứng thú: “Đúng ra nên cho ngươi vài bộ nữ trang, chắc hẳn ngày thường ngươi buồn lắm.”

 

Thiều Âm như con dê con chờ làm thịt, bất lực nhìn nàng. Chính dáng vẻ này khiến Ngọc Trân vừa thương tiếc, vừa dấy lên khao khát chiếm hữu mãnh liệt. Người thế này phải ở trong tay ta, mặc ta tùy ý mà n*n b*p. Nghĩ vậy, nàng còn trách đám thủ hạ: “Bọn họ quá thô lỗ, có làm ngươi sợ không?”

 

Thiều Âm cúi mặt. Chẳng phải chính Thái phi sai họ làm vậy sao?

 

Một luồng gió lạnh lùa qua khe màn, khiến nàng nổi da gà. Giữa đêm xuân, tuy quấn chăn bông nhưng phần lớn nửa thân trên vẫn lộ ra, chỉ khoác mỗi chiếc áo lót trắng. Ngọc Trân chợt nói: “Ta sơ sót rồi.” Nàng lấy áo ngoài đã chuẩn bị, dịu giọng: “Mau mặc vào, kẻo cảm lạnh.” Nói xong, không chờ Thiều Âm phản đối, nàng cúi người khoác áo giúp.

 

Khi cúi xuống, cổ áo nàng hé mở. Thiều Âm vội quay mặt đi, nhưng vẫn đỏ tai. Một lúc lâu, trong đầu nàng toàn hiện lên vóc dáng uyển chuyển ấy. Rồi nàng chợt nhận ra điều khác lạ — vì sao mặc áo mà mãi chưa xong, ngón tay lại lướt qua xương quai xanh mình? Làn da nhạy cảm nổi da gà khi đầu ngón tay ấy dừng trên vai. Nàng co người lại, ngước mắt nhìn đầy cảnh giác.

 

Ngọc Trân chẳng hề che giấu, buông áo ngoài, bàn tay từ xương quai xanh trượt đến vai, nắm lấy bờ vai mịn màng của nàng, giọng mềm mỏng như mê hoặc: “Gọi ngươi là Âm Âm, được không?” Rồi nàng cười: “Ngôi vị Hoàng đế ta nhường cho Thái hậu, đổi lại nàng sẽ cho ta ngươi, chắc chẳng khó.”

 

Nàng tiếp tục thì thầm bí mật: “Người ngoài nói ta và con trai mơ ước ngai vàng, kỳ thật chỉ là bất đắc dĩ. Con ta không hợp làm quân vương. Nhưng Lương Phù Quân và con nàng lại như hổ rình mồi, ngai vàng ấy khó mà yên ổn. Nếu Thái hậu được ta trợ, còn sợ gì Lương Phù Quân?” Nụ cười nàng càng thêm chắc chắn: “Lúc đó, ngươi ở trong cung ta, cùng ta đời đời kiếp kiếp, được không? Ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt, biết ngươi thích du ngoạn, lúc rảnh sẽ đưa ngươi về thôn trang.”

 

Nghe vậy, tim Thiều Âm chợt lạnh. Thái hậu sẽ chọn thế nào? Nàng không biết. Nàng không rõ mình có vị trí gì trong lòng Thái hậu, chỉ thấy mọi thứ hoang đường tột cùng. Dù từng đoán trước sẽ tới lượt Trân Thái phi, nhưng việc nàng chịu bỏ ra từng ấy, vẫn khiến Thiều Âm kinh ngạc. Nàng không dám trả lời, chỉ mong Thái phi sớm thả mình về.

 

Bất ngờ, Ngọc Trân chú ý đến vết thương trên tay nàng: “Sao tay ngươi bị thương? Ngày mai ta sẽ cho người mang thuốc tới.” Vết thương ấy là do Quý Thái phi cắn, nếu để Trân Thái phi biết… Lòng Thiều Âm rối loạn, vội giấu cảm xúc, nhưng vẫn bị Ngọc Trân nắm bắt.

 

Nàng buông vai Thiều Âm, cầm lấy cổ tay, khóe môi mỉm cười mà ánh mắt như rắn độc khóa chặt nàng, không khách khí xé bỏ lớp băng. Dưới lớp gạc là dấu răng đã đóng vảy. Giọng nàng lạnh hơn cả gió tuyết ngoài xe: “Ai cắn?” Rồi gần như không cần suy nghĩ, nàng cười lạnh: “Lương Phù Quân, đúng không? Chỉ nàng mới dám lưu lại dấu vết công khai tuyên bố chủ quyền như vậy.”

 

Thiều Âm chỉ thầm cảm thấy may mắn vì dấu vết Thái hậu lưu lại trên môi và tai đã mờ hết, nếu không hôm nay e là khó toàn mạng.

 

Ngọc Trân nhìn dấu răng, dù đã đoán trước Lương Phù Quân và Quản Chỉ Hiền có lòng không sạch sẽ với Thiều Âm, nhưng tận mắt thấy vẫn như bị một gai nhọn đâm vào tim.

 

Nụ cười nàng biến mất, nghiến răng nói: “Từ mai, dùng thuốc của bổn cung, nhất định không để lại sẹo.”

 

Rồi lại ngước nhìn Thiều Âm, ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng nàng đã nhắc ta một điều… Dấu vết này, ta cũng có thể làm.”

Bình Luận (0)
Comment