Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 135


Bên phía Giao Uyên, cô nhanh chóng bò đến lắp chắn, đưa mặt gần để quan sát, chỗ này là phòng bếp lại không có người? Nhẹ nhàng mở lắp chắn ra ngó mặt xác nhận thật sự không có người cô vội vàng chui ra.
“Không có người.

Là đám người đó chưa kịp đến sao?”
Giao Uyên sau khi ra ngoài, cô để lại đôi dép dính không ít máu của mình ném lại vào trong.

Định nhấc chân chạy trốn thì tiếng nói nam nhân vang lên, cô đảo mắt tìm chỗ trốn, bỗng thấy một căn phòng cách đó không xa, chân vội vã tiến đến mở cửa chạy vào trong khoá trái.
- Con đàn bà đó chạy đi đâu được chứ? Chỗ lớn thế này tìm khi nào mới ra?
- Mày cẩn thận cái mồm chó của mày đấy, lỡ cậu chủ hay Lão Phùng nghe thấy thì đừng trách sao tao không báo trước.
- Aiss!
Giao Uyên áp lưng vào cửa nghe cuộc nói chuyện của hai người bên ngoài.

Gương mặt mặt căng thẳng đến mức từ đỏ chuyển trắng, chiếc váy trắng tinh trên người cô cũng hoà màu máu nhìn đến đáng sợ.
Choang!
Đột nhiên một âm thanh lớn từ phía trước vang lên, Giao Uyên nâng mắt nhìn thấy một nữ hầu đang run rẩy đứng bên trong.
Tiếng động nhanh chóng cũng truyền đến tai hai người bên ngoài, bọn chúng quay mặt dữ tợn nhìn chăm chăm vào căn phòng kia.
Một tên nhăn mày lên tiếng nghi hoặc hỏi tên còn lại
- Mày có nghe thấy tiếng gì không?
Hắn ta nghe liền liếc mắt nhìn tên vừa hỏi, nheo mắt hỏi ngược
- Không phải nghe nhầm à?
- Tiếng ở đâu vậy? Là bên ngoài sao?
- Tao không nghĩ thế, hình như là căn phòng kia?
Hắn ta nói xong liền chỉ vào căn phòng duu nhất trong bếp
- Ai biết được, tao sẽ đi ra ngoài xem trước, mày đứng đây canh chỗ này đi cũng xem cái phòng kia luôn đi.
Tên kia nhanh chóng sắp xếp nhưng lại phật ý người kia, tên còn lại trừng mắt chửi thề
- Sao mày đếch ở lại đi thằng chó?
- Câm mồm và làm như tao nói đi.

Súng, mày có cầm theo không?
- Tao…không có!
- Thằng ngu, mày không nghe chúng nó nói con kia mang súng à?

Tên đó giận giữ chửi, vậy mà hắn ta chỉ vô tư đáp
- Chỉ là một con nhóc thôi, to có võ sợ đếch gì? Biết đâu lúc đấy nó lại không cầm vững súng, mà mày cũng cầm đếch đâu?
- Thôi đừng lải nhải nữa, tao đi ở lại mà canh đàng hoàng đi.
Nói xong liền ngoảnh mặt quay đi để lại tên kia tức giận quát.
- Chỉ giỏi nói.

Khôn hồn thì cút nhanh đi!
Dứt lời hắn nhìn khu bếp to lớn, định mò mẫm kiếm chút đồ ăn lại nghe thấy tiếng lục đục ở đâu đó.
Ngó nhìn vào đường thông gió, nhìn một mảnh đen xì hắn liền nản mặt quay đi.
“Hình như là căn phòng kia?”
Nghĩ vậy hắn liền lập tức chuyển hướng, đi từng bước đến gần căn phòng kia, chân đã đến định nhấc tay cầm cửa thì đột nhiên cánh cửa mở bung khiến hắn nảy mình.
- Ơ, ngài có việc gì cần tôi giúp không ạ?
Một cô gái với bộ váy hầu bước ra khiến hắn ngẩn người trong chốc lát
- Cô…người hầu sao?
- Vâng thưa ngài?
Cô gái bước ra chỉ nhìn hắn một lần rồi cúi mặt, giọng nói hết sức cẩn trọng.

Tên kia vẫn tiếp lời hỏi
- Nãy giờ cô ở trong đấy à?
- Tôi vừa dọn dẹp phòng chứa dụng cụ nấu ăn, ngài có việc gì sao ạ?
Nữ người hầu giọng nói có chút thấm mệt, cô ta không ngẩng mặt điệu bộ tôn trọng nhưng có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Hắn ta không nghĩ nhiều tưởng như cô ta vừa làm việc xong lại mệt, nghĩ vậy liền nói
- À không, cô làm việc tiếp đi.
- Vâng, xin phép ngài.
Nói xong nữ hầu bước qua hắn ta, di chuyển chầm chậm mà rời đi.
“Chỗ lão đại có nữ hầu tuyệt phẩm như vậy sao? Lấm lem cũng không che được vẻ đẹp đó, một mỹ nhân.”
Tên này nhìn cô gái vừa nãy mắt không chớp, dường như hắn bị mê muội đến nỗi quên mất nhiệm vụ mình đang làm.
……
Ở chỗ Cao Lãnh Khang, rõ ràng lối đi này tên xấc xược kia cố tình dẫn sai, bọn họ nhìn hắn nãy giờ khoác lác mặt ai cũng đen kịt như tu la địa ngục.
- Đứng lại.


Ngươi biết ngươi đã tốn biết bao nhiêu thời gian của Lão đại bọn ta không?
Emma không nhịn được liền vọng lớn giọng xuống dưới, hắn ta khuôn mặt không còn nhởn nhơ như đầu, tận mắt nhìn biết mình đang đứng trước thế lực khủng, hắn không dám lỗ mãng
- Ngài có thể bình tĩnh, chúng ta…à sắp đến nơi rồi.

Chỉ còn một đoạn ngắn thôi, tin tôi đi.
Tin? Hắn ta nói cũng quá nực cười rồi đi.

Bảo tin người của kẻ thù nói chẳng thà mình tự vận động.
- Tin ngươi? Ngươi đang đùa với bổn…
- Emma đừng vội, Lão đại chúng ta muốn xem rốt cuộc Đại Hổ chuẩn bị gì để chào đón ngài ấy mà lại tốn nhiều thời gian như vậy, hẳn là tiêu hao cũng không ít sức.
Charles lên tiếng can ngăn, đôi mắt tẻ nhạt nhìn đám người phía dưới.

Leyla nhún vai, cô nghiêng mặt mỉm cười
- Đúng đấy, như vậy chúng ta càng không nên bỏ lỡ phải không?
Đại hổ trong hắc đạo bao nhiêu năm nay, bây giờ lại trở nên ngu xuẩn như vậy, do não hắn trì trệ vì tuổi già hay bị bệnh rối loạn trí óc?
Kế hoạch bọn chúng như bị nhìn thấu, lộ liễu bày trò lại lộ đuôi cáo, bọn chúng để đám người Cao Lãnh Khang đi trước, còn lại đều đi sau vờ rằng sợ sói không ngoan mà tấn công họ.
Cao Lãnh Khang lãnh đạm đứng sừng sững dưới khoảng không, anh im lặng liếc đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhìn qua những hàng rào cây.

Chân dừng lại tiếp tục bước đi.
Leyla nhếch môi khinh thường, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tay thò vào bao lấy ra một thứ viên tròn nhỏ màu đen.

Cô đi đến phía trước cạnh Cao Lãnh Khang đưa trước mặt anh rồi nói giọng vừa đủ
- Lão đại, ngài ăn nó đi, hơi nặng mùi nhưng nó rất quan trọng.
Cao Lãnh Khang không nói gì, anh trực tiếp cầm lấy nó bỏ vào miệng.

Leyla chưa kịp lấy chai nước ra cô trợn mắt nhìn gương mặt sau khi nuốt thứ kia vẫn trạng thái ban đầu.
Thuốc này, rất đắng mà, lại còn thứ mùi của nó nặng đến nỗi cô còn không chịu được…
“Aiss, thôi kệ đi, Lão đại vốn như vậy.”
Leyla chớp mắt cất lại bình nước nhỏ bằng bàn tay vào túi áo, lui xuống một bước rồi tiếp tục đi.

……
Giao Uyên sau khi thoát được khu bếp, chân vẫn bước từng bước bình tĩnh sợ rằng hấp tấp sẽ bị phát hiện.

Trong căn phòng vừa nãy, nữ hầu kia nhìn thấy cô không hiểu sao đến mức khiến cô ta ngất đi.
Cô lại nhân cơ hội lấy quần áo của cô ta giả dạng thành người hầu đi ra bên ngoài.
- Cô kia!
Tưởng sắp thoát được, ai ngờ một tiếng gọi cọc cằn vang lên khiến đôi chân của Giao Uyên liền đứng im nặng nề, trong lòng vô cùng căng thẳng cô quay lại liền mỉm cười.
- Cô là người mới sao?
Một người đàn ông cao lớn tiến đến trước mặt cô, hắn ta điệu bộ ngang tàn hỏi.

Giao Uyên trong lòng căng thẳng, hai tay để trong túi tạp giề siết chặt thứu sắc nhọn bên trong, cô chỉ cúi mặt, cất giọng điềm tĩnh.
- Vâng thưa ngài.
- Lão đại đâu tuyển người mới? Cô rốt cuộc…
- Này, sao cô còn ở đây?
Đột nhiên một giọng nữ nhân vang lên khiên cả hai đưa mắt nhìn.

Là cô gái trên người mặc bộ đồ giống hệt cô, trên tay cô ta còn một chiếc hộp màu đồng lớn.

Giao Uyên hơi ngạc nhiên nhìn cô ta hoài nghi
- Anh định làm gì cô ấy vậy hả? Cô ấy là người của cậu chủ đó.
- À, ra là vậy.

Haha, thảo nào lại là một mỹ nhân.
- Biết rồi thì mau đi làm việc của anh đi.
Tên kia nghe vậy chỉ liếc cô một cái rồi quay đi, Giao Uyên nhìn cô gái kia có chút mâu thuẫn
- Cô còn đứng đây làm gì, người mới đúng không? Chắc quản gia cũng phải chỉ cô cách cho thú cưng ăn rồi nhỉ? Đây, thức ăn của nó cô mau mang cho nó ăn đi.
Cô gái kia vừa nói vừa đưa cho cô chiếc hộp đồng lẫn một chiếc chìa khoá to, Giao Uyên nhìn chiếc hộp thức ăn trên tay, khuôn mặt cô lặng một mảnh
- Cái này…
- Là cái lồng sắt đặt trong khu vườn cạnh mê cung đấy, đi thẳng là thấy.
Nói xong cô ta nhanh chóng nhấc chân chạy đi, Giao Uyên nghe cô ta nói mắt liền phát sáng
“Cạnh mê cung”
Đây chẳng phải nơi cô đang đến sao? Nhưng nghĩ lại vẫn thấy kì lạ ở điểm nào đó, sao cô lại không phát hiện được nhỉ?
Giao Uyên lắc lắc đầu rồi bước đi.

Đi được khá lâu cô thấy trước mắt bên ngoài cửa kính đúng là một khu vườn giống như cô gái kia nói.
Tuy nhiên phía ngoài cũng có lính canh, cô vẫn điềm tĩnh chậm chân ra ngoài.


Ra đến ngoài hai tên lính canh nhìn cô, một tên giơ tay chắn ngang định nói gì đó nhưng thấy hộp thức ăn quen thuộc thì lập tức thu tay rồi im bặt.
Cô không nói gì chầm chậm bước đi đảo mắt kiếm nhưng nơi này không phải khu vườn bình thường, nó có rất nhiều lối đi được tản ra.

Giao Uyên cau mày lại quay lại hỏi
- Tôi có thể hỏi một chút, lối đến chỗ…
- Hướng 10 giờ.
Giao Uyên chớp mắt xong lại quay đi nhìn về phía tên vừa nãy nói.

Đi vào bên trong, lối đi này rất sâu, lại tối đi được một đoạn nữa, Giao Uyên thấy ánh sáng mờ nhạt toả lên phía trước là 3 chiếc lồng sắt khá lớn.
“Thú cưng?”
Nhìn số con sói đang nằm im trong lồng, Giao Uyên cư nhiên lại nhớ đến Đại Bạch.
Mùi thức ăn thoang thoảng nhanh chóng đã đánh vào ý thức của chúng, những đôi mắt xanh sáng trong bóng tối dần dần xuất hiện.
Giao Uyên không sợ hãi hoặc có bất kì biểu cảm nào, cô chỉ chớp mắt bình thản.

Dường như những con sói cũng cảm nhận được vẻ bình thản của cô, bọn chúng vì vậy mà càng trở nên dữ tợn.
Bước từng bước tiến đến, đôi mắt tím trừng lên đầy đàn áp, những con sói đột nhiên cúi gằm mặt, chúng cảm thấy sự chèn ép toả ra mạnh mẽ từ đôi mắt ứa đầy bản lãnh kia.
- Ăn thôi nào.
Giao Uyên tiến tới, cô nhấc tay mở ổ khoá, lần lượt từng con sói đều trở nên ngoan ngoãn trước mặt cô.
Cô vốn có rất nhiều tài lẻ, đều là một người thầy của cô dạy cho, ông ấy rất giỏi từ những thuần hoá, súng, bắn cung, cưỡi ngựa tất tần tật ông ấy đều dạy cô thật kĩ, chuyện này ngoài ông và cô ra thì chẳng ai biết cả.
Nhưng về mặt võ hay đấm đá, ông ấy không thành thạo, chỉ dạy cho cô chút mưu mẹo nên cô cũng không biết nhiều về môn này.
Giao Uyên đi ra phía sau chiếc lồng, có một lỗ hổng vừa tầm nửa người cô, vội đưa sói về chuồng, cô lập tức chui người ra ngoài.
- Cô chủ!
Ngay sau khi vừa bước ra, chưa kịp quan sát cô đã nghe thấy tiếng đồng thanh của một số người trước mặt.
- Các người là ai?
Giao Uyên cau mày nhìn bọn họ, đầu không hiểu những người này là ai, và tại sao lại gọi cô như vậy.

Giao Uyên cảnh giác lùi về sau, ngay khi bọn họ tiến thêm một bước cô đã giơ súng nhắm bắn
- Cô chủ, tình hình cấp bách người mau đi theo chúng tôi.
- Tránh ra.
Không quan tâm đến lời nói kia, Giao Uyên chỉ lạnh giọng nói hai từ.

Những người đó ánh mắt đều trở nên phức tạp nhìn nhau.
- Cô chủ à, nghe tôi nói đi, bây giờ chúng ta chỉ cần rời khỏi đây…
- Tôi không cần biết các người muốn gì, tốt hay không tốt nhưng tôi đếm đến 3 các người còn không mau tránh tôi sẽ nổ súng!.

Bình Luận (0)
Comment