Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 136


- Cô chủ…
- Tôi không nói lại lần thứ ba đâu.

Mau tránh!
Ngón tay của Giao Uyên cử động nhấn gần cò, thấy cô gái cố chấp trước mắt những người này đành phải đứng sang một bên, bọn họ biết rằng cô ấy không phải người yếu mềm gió chiều nào theo chiều nấy.
Giao Uyên bước qua người bọn họ, tay vẫn cầm súng chầm chậm lùi lại đến khi khoảng cách vừa đủ cô liền quay đầu chạy đi.
- Bây giờ thế nào đây Duncan?
Một nhóm ba người đứng phía sau, tiếng nói khe khẽ khó khăn hỏi người đứng đầu.
Người đàn ông kia trầm mặc nhìn phía xa, một chút lưu luyến vươn lên, rất nhanh đã khôi phục ánh mắt lạnh lùng kiên định.
- Đi theo cô ấy, chờ mất cảnh giác sẽ đưa ngài ấy đi.
- Vâng.
Nói xong bọn họ liền tức tốc chạy theo Giao Uyên.
“Chỉ cần hắn đi vào chính giữa…thuốc nổ…”
Giao Uyên xuyên thẳng một mạch nơi những hàng rào cây vây quanh, lúc đó cô nhớ lại cuộc đối thoại của Đại Hổ và tên thuộc hạ của hắn liền hoảng sợ.
Biết được tin Cao Lãnh Khang đang trên dường tới cô càng bất an hơn chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy anh ngay lập tức.
“Phía sau những lồng sắt chẳng phải lối mòn bằng sỏi sao?”
Giao Uyên đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng, ngoảnh lại thấy mình đã chạy xa đến hơn hai khu tách riêng.
“Phần gạch vàng này…đúng rồi!”
Giao Uyên dựa theo trí nhớ vôt hức nhìn xuống chân cô trợn mắt kinh ngạc, nghiêng đầu cô liền rút con dao găm dài trong túi, nhấc tay rạch một đường khiến nửa chiếc rào cây bên cạnh bị chẻ làm nửa.
…….
Cao Lãnh Khang bước khỏi mảnh cỏ xanh, chân anh bước tiếp dấn vào những viên gạch vàng sang trọng.
Đột nhiên một tiếng động rột roạt phát ra khiến những bước chân đang đi ngay lập tức dừng lại.
Mày bắt đầu cau lại thành một đường chéo ngạo nghễ, Cao Lãnh Khang đôi mắt hổ phách sâu hoắc liếc sang bên cạnh, mức cảnh giác của anh luôn tăng đến không tưởng.
- Lão đại, cẩn thận.
- Jordan!
Thấy một sự chuyển động sắc bén của con dao, những người phía sau kinh hô lên tiếng.

Riêng Cao Lãnh Khang vẫn đứng im, anh nghiêm mặt lãnh đạm, đôi đồng tử co lại khi thấy điều đang diễn ra.
Tự nhiên sau sự đột kích là một cô gái mảnh khảnh bước ra, trên người cô ta là mộ bộ hầu nữ trông không hề sạch sẽ.


Vì sự tĩnh lặng của đám người ở đây lại khiến cô ta không để ý tình hình trước mặt.
Giao Uyên sau khi bước ra khỏi chỗ cây lùm xùm, cô vội vàng gỡ những chiếc gai nhọn trên người xuống, chân nhấc định chạy đi ngẩng mặt lên nhìn chợt cả người lại sững lại đến bất động.
Cao Lãnh Khang khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người trước mặt cả cơ thể như có một nguồn điện kích động khiến tim anh đột ngột thắt lại.
- Cao…
Chưa kịp nói thêm lời, Giao Uyên căng mắt nhìn vệt sáng đỏ chói khuất trong bụi cây phía trước ngay kề chân Cao Lãnh Khang khiến Giao Uyên nghẹn họng hốt hoảng.
- Cao Lãnh Khang!!!
Giao Uyên đôi đồng tử mở to kinh hãi, cô vội vàng chạy đến hét lên, không kịp nghĩ ngợi gì cô chỉ nhanh một bước hành động dùng tay nhanh chóng lại đẩy mạnh Cao Lãnh Khang ra xa.
Tít…tít…BÙM!!!
Ngay sau lúc Cao Lãnh Khang bị ngã ra xa là tiếng nổ lớn vang lên, làn khói xanh đục như vỡ oà ào ạy lan ra tứ phía, những mảnh gạch vỡ tung văng vãi khắp nơi cảnh trước mắt là một đống vụn đổ nát tan tành kinh khủng.
Đám thuộc hạ của Đại Hổ đã chạy đi náo loạn từ lâu.

Cao Lãnh Khang trợn tròn mắt nhìn, cô gái kia dùng một lực mạnh đẩy ra xa, chưa kịp định hình mọi chuyện, anh ngay sau đó liền bị kéo đi bởi đồng minh.
- Bỏ ra.
Cao Lãnh Khang đột nhiên thở mạnh, anh nhìn hai tay mình bị giữ chặt liền nhanh chóng hất bỏ.

Khuôn mặt vì sự tình mà biến sắc quái dị đến tột cùng của sự đáng sợ.
- Jordan! Cậu bị điên à? Đấy là khói độc, Kiera, Crobas và Lethal đã đến cứu em ấy rồi.

Cậu tốt nhất ở yên đấy đi!
Louisa nhìn Cao Lãnh Khang đã tức đến mức gần như mất lí trí, anh ta không điềm đạm trực tiếp lại bộc lộ hết cơn giận giữ của mình.

Đúng, rất đáng sợ nhưng Louisa vẫn nhất mực lên tiếng phản đối.
- Tôi nói bỏ ra!
Cao Lãnh Khang gầm một tiếng lớn trừng mắt nhìn Dylan hằn học.

Đôi con ngươi sâu hút hằn lên những tơ máu đỏ dị hoặc.

Nhìn khu đổ nát phía trước, điều duy nhất anh nghĩ đến khi Giao Uyên vẫn còn ở trong đó khiến anh càng nổi trận điên cuồng trong mình.

- Dylan, Mathieu buông tay đi.
Đúng lúc này, Leyla cất tiếng nói khiến đám người đứng đây đều phải ngỡ ngàng.

Emma không nhịn được liền tiên đến nắm chặt bả vai của Leyla trợn mắt lớn tiếng
- Leyla cô biết loại khói lỏng thể màu xanh trong chùm thuốc nổ kia là loại Botulinum không hả? Nó là một loại kịch độc đấy! Sao cô có thể để anh ấy đi?!?
Leyla bị nắm chặt vai, cô khẽ nhíu mày, khuôn mặt vẫn điềm nhiên lại kiên định
- Đơn nhiên tôi biết, loại thuốc tôi từng nói đến vừa mới cách đây khoảng vài tuần tôi đã điều chế xong.

Nó có lực kháng cự rất mạnh.
Emma nghe Leyla nói cô liền nhớ lại vừa nãy Leyla đưa cho Cao Lãnh Khang một thứ gì đó, hơi ngẩn người hai tay liền thả lỏng khỏi đôi vai của Leyla.
Mathieu hơi liếc Emma rồi chuyển tầm nhìn, khuôn mặt trầm mặc cộng thêm sự phức tạp bị lây từ vụ nổ
- Thuốc kháng độc tố sao? Cô đã nhắc nó cách đây 2 năm?
- Đúng vậy, quá trình điều chế rất lâu…Vả lại, nhìn ngài ấy xem.

Chúng ta đâu thể ngăn nổi cơn sóng trong lòng ngài ấy, không thể.
Sau lời nói của Leyla tất cả ánh mắt đều dồn lên người Cao Lãnh Khang, anh ta đang mất trí đến mức có thể cùng lúc sạt hại đến hơn trăm người, sự máu lạnh tàn khốc đang toả ra từ vùng tuỷ tận của anh ta.
- Dylan!
Louisa cũng bắt đầu lên tiếng, cô kinh hô trợn mắt phải dè chừng.

Nhìn về phía Dylan gọi tên anh ta mà trợn mắt lắc đầu.
Dylan mặc dù không muốn nhưng thực sự để người bên cạnh điên tiết như vậy là điều không thể.
Cao Lãnh Khang hất mạnh tay, anh điên cuồng lao về đống đổ nát kia tìm người.
Những người còn lại rất nhanh đã được chu cấp thiết bị lọc khí mang vào, để Cao Lãnh Khang cùng một số người ở lại đó, bọn họ tiếp tục hành động hoàn thiện nhiệm vụ trong bang, cũng chính là việc mà Cao Lãnh Khang yêu cầu.
……
Ở một dinh thự hoàng tộc nào đó, một người đàn ông ẩn trong nó, một màu vô sắc ảm đạm tràn lan.
- Chủ nhân, cô chủ đã bị trúng độc rồi.
Âm thanh của một nam nhân phát ra từ một thiết bị trên bàn của người đàn ông bí ẩn này.

- Mang nó về.
Người đàn ông vẫn vẻ điềm nhiên không có một chút can tâm đến sự việc nam nhân kia nêu.

Giọng đầu dây lại cất lên khó hiểu
- Chủ nhân, người…
- Đừng hỏi nhiều.

Mang nó về!
Nghe tiếng tiếng ra lệnh có sự khó chịu bên trong, nam nhân kia cũng lập tức tuân theo.
- Vâng, thưa chủ nhân.
- Gia chủ ở bên ngoài…
Tiếng cửa vang lên, ngay sau đó là một cô gái bước vào cung kính, cô ta chưa lấp đầy lời liền bị một người bên ngoài đi vào cướp đi
- Goldwin, ông định làm gì?
- Bạch Ngọc Tôn?
Bạch Ngọc Tôn hùng hổ cầm chiếc quải trượng trên tay, ông cất tiếng vọng vang khắp thư phòng rộng lớn.
- Tôi hỏi ông đang làm cái quái gì vậy hả?
- Tôi làm gì?
Người đàn ông đứng kia vẫn điềm nhiên như không, khuôn mặt nhất mực bình tĩnh.

Bạch Ngọc Tôn không trả lời lại cất tiếng nói hai chữ thẳng tắp.
- Đưa đây.
- Tôi mới là người nói ông đang làm chuyện gì ở đây?
Nheo mắt nhìn người đứng trước cửa, người đàn ông chầm chậm ngồi xuống gác chân bình thản.

Bạch Ngọc Tôn nhìn dáng vẻ kia ông lại tăng thêm sự phẫn nộ, hắng giọng, ông quát
- Thuốc giải, Uyên nhi bị trúng độc chắc ông cũng biết rồi nhỉ? Vậy thuốc giải sao ông dám vứt nó đi, HẢ?!?!
- Tôi nghĩ ông bây giờ nên lo lắng hơn cho con trai cưng của ông đấy.
- Ông đây là, có ý gì? Ông dám phá luật, chuyện này nếu đến tai các vị trên thì ông đừng trách sao đời mình tàn!
Bạch Ngọc Tôn kiềm sự nóng nảy, ông ta nhếch môi khinh, giọng chế giễu khiến người tâm tĩnh bỗng phát hoả
- Ông…!
- Nói, thuốc giải ở đâu?
- Nó là con gái tôi.

Sao ông nghĩ tôi dám hãm hại nó?

Bạch Ngọc Tôn nâng mày, ông chống chiếc quải trượng quyền lực chàm chậm bước đến chiếc bàn to thầm thì lên tiếng
- Vậy sao? Đừng tưởng tôi không biết kế hoạch của ông bao năm nay.
Người đàn ông nuốt ngụm nước bọt, nhăn mày ông ta lập tức phủ nhận.
- Thuốc giải tôi không cầm, cô gái kia ả cướp đi rồi.
Không thấy tiếng hồi đáp chỉ thấy người đối diện rút điện thoại ra, ông ta liếc qua nó môi hơi nhếch lên thông thái sau cùng lại ngẩng mặt nhìn
- Vậy…tôi sẽ tìm cô ta, ông tốt nhất đừng lừa tôi, không hậu quả để cho ông nói trước tất nhiên không tốt.
……
- Lão đại.

Trương tiểu thư không hề có ở trong đây.
Cao Lãnh Khang đơn nhiên đã nhận diện ra điều này, mắt chăm chăm nhìn mảnh máu trước mặt, trong lòng anh không khỏi nhói lên từng cơn quằn quại.
Cao Lãnh Khang xoay đi nện đôi chân chân thẳng tắp bước từng bước nghênh ngang lãnh đạm vào trong nửa còn lại của chiếc vườn mê cung tối tăm này.
Một tiếng nói chảnh choẹ liên tục cất lên, nhữn lời nói thô tục đều phát ra từ miệng cô ta
- Thả tôi ra, lũ chết tiệt khốn nạn!
Selena chậm chạp bước đến, bên cạnh cô còn có một cô gái bề ngoài khá ổn nhưng mồm mép luôn văng ra những từ khó nghe khiến ai đứng đây cũng phải cau mày khó chịu
- Im đi.
- Selena, ai vậy?
Corbas nhìn Selena hỏi, anh ta giọng nói như thể đã nổi nóng giọng nói hằn học hỏi.

Lethal nghe thấy nhìn thấy liền chướng tai chướng mắt
- Mụ đàn bà này, câm mồm đi!
- Tôi cứ không đấy! Một lũ tạp nham các người trói tôi như vậy bảo câm là câm thế nào? Loại hạ đẳng các người sao dám đụng vào người tao còn không mau cởi trói hả?!?!
Cô gái kia một mực đanh đá, cô ta chạy sấn tới loạn xạ, điên cuồng chửi bới.

Selena vẫn một khuôn lạnh nhạt, cô đi đến dùng chân đạp một lực vào lưng của cô ta
- A!
Bị ngã mạnh xuống đất, cô ta liền chống tay quay mặt ra chỉ nhìn thấy Selena đang đi đến, mắt trừng lên định tiếp tục công cuộc chửi bới liền bị Selena ấn một câu nhẹ nhàng
- Cô có muốn não cô được hưởng gió bây giờ không? Để tôi dùng nó khoét một lỗ trên này nhé?
Từ từ ngồi xuống, cô vừa nói vừa chỉ ngón tay lên chỗ thái dương của cô ta, mắt ngoặc xuống khẩu súng lớn ở trên tay còn lại.
Cô ta nhìn khẩu súng trước mặt liền rụt mồm sợ hãi, miệng lắp bắp mãi mới thành câu
- T…tôi…không…cái đó…chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không, không cần thứ đó.
Selena đứng dậy, bóng người cao ngất của cô che khuất hết ánh sáng trên người của cô gái kia, nâng khẩu súng lớn cô chĩa thẳng giữa trán của cô ta..

Bình Luận (0)
Comment