Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 17 - Chương 17: U Đô

Chương 17: U Đô Chương 17: U Đô

Chương 17: U Đô

Dịch: Athox

๑๑۩۞۩๑๑

Quân Cửu nhìn Hải Thanh Mạc, giọng điệu hòa nhã, không giống như đang chất vấn. Hải Thanh Mạc do dự một chút rồi nói: “Ta muốn thấy Quỷ kiếm U Đô. Thanh kiếm này đã biến mất rất nhiều năm, ta nghe nói nó được cất trong Kiếm các của Quân Kiến sơn.”

“U Đô kiếm, xếp hạng bảy trên kiếm phổ, Quỷ kiếm trong truyền thuyết.” Quân Cửu điềm nhiên nói: “Nghe nói kiếm này có thể mở đường tới Hoàng Tuyền, thông qua kiếm này có thể tới được Quỷ vực, từng là bội kiếm của thành chủ Khán Dần thành, sau này bị người ta đánh cắp mới lưu lạc tới thế gian. Ngươi muốn tới Quỷ vực?”

Hải Thanh Mạc gật đầu, đáp rất thẳng thắn: “Ta muốn tới Quỷ vực.”

Quân Cửu khẽ lắc đầu: “Đúng là U Đô kiếm có thể mở con đường tới Hoàng Tuyền, nhưng không phải bất cứ ai cầm thanh kiếm này cũng có thể đi tới Quỷ vực, ít nhất với năng lực hiện tại của ngươi, còn lâu lắm mới làm được.”

Hải Thanh Mạc lại hỏi: “Thế cửu sư huynh có làm được không?”

Quân Cửu suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Ta cũng không biết, ít nhất trước đây ta còn không làm được. Lời đồn mà sư đệ nghe được cũng không sai, đúng là U Đô kiếm ở trong Kiếm các của Quân Kiến sơn. Nhưng thanh kiếm này cực kỳ quỷ quái, nếu không có chủ nhân, đi vào kiếm vực của nó, trong vòng ba bước sẽ có ảo giác tiếng vạn quỷ kêu rên, tới gần thêm một bước sẽ đi vào ảo cảnh xương khô la liệt, còn khoảnh khắc đến gần thanh kiếm, đệ sẽ thấy cảnh tượng cái chết của tất cả những người mà đệ quý trọng trong cuộc đời mình, sau đó không ngừng lặp đi lặp lại trước mắt đệ . Trong mắt người ngoài, đệ cầm lấy kiếm chỉ mất một chớp mắt, nhưng thực ra trong ảo cảnh, đệ phải chứng kiến cái chết của người thân người yêu bạn bè ngàn lần, vạn lần. Nếu đến lúc này rồi mà tâm cảnh của đệ còn chưa sụp đổ, U Đô kiếm sẽ chấp nhận đệ, con đường hoàng tuyên cũng mở ra cho đệ.”

Hải Thanh Mạc nghe Quân Cửu nói xong, không khỏi nhíu mày: “Đúng là Quỷ kiếm.’

“Đúng vậy, nhưng đệ muốn tới Hoàng Tuyền làm gì? Đơn giản là muốn gặp người đã qua đời, nhưng nếu có thể thông qua khảo nghiệm khủng khiếp đó, trong lòng đã cứng rắn như đá tảng, đâu cần tới Hoàng Tuyền nữa?” Quân Cửu vỗ vai Hải Thanh Mạc: “Đi thôi, chúng ta về luyện công.”

“Vâng.” Hải Thanh Mạc gật đầu, theo Quân Cửu chậm rãi đi về phía trước. Hai người đi song song trong chốc lát, từ đầu đến cuối Quân Cửu vẫn không nói một câu, rốt cuộc Hải Thanh Mạc không nhịn nổi nữa, lại mở miệng gọi: “Sư huynh.”

“Gọi cửu sư huynh, sư huynh cũng có thứ tự, từ đại tới cửu, phải chia rõ ràng mới hợp lễ pháp.” Quân Cửu điềm nhiên nói.

Hải Thanh Mạc vội vàng sửa lại: “Cửu sư huynh, huynh không hỏi ta vì sao lại biết U Đô kiếm ở Quân Kiến sơn à?”

Quân Cửu nói đầy ẩn ý: “Đây coi như một bí mật không lớn không nhỏ, không công khai trên thế gian nhưng số người biết lại không ít. Thân phận của đệ rất đặc biệt, biết cũng không có gì là lạ.’

Hải Thanh Mạc lại hỏi: “Vậy vì sao không hỏi ta lý do muốn lấy U Đô kiếm?”

Quân Cửu tiếp tục đi về phía trước, không buồn quay đầu lại: “Muốn vào Quỷ đô, mong gặp cố nhân. Rất nhiều người muốn lấy U Đô kiếm là vì thế. Đây không phải lý do khiến người ta chán ghét. Khi còn bé ta ở cùng bà ngoại, sau này bà ngoại qua đời, sau núi có thêm một ụ đất. Cậu của ta nói với ta, bà ngoại ngủ trong đó. Ta nói ta muốn xem thử, cậu lại nói với ta, đợi tới lúc con lớn hơn một chút, có thể bò lên sườn núi phía sau ụ đất, leo lên trên đó nhìn xuống dưới là có thể thấy được bà ngoại. Sau này ta trưởng thành, có thể trèo lên sườn núi đó, nhưng lại không leo lên, vì lúc đó ta đã hiểu chuyện, biết bà ngoại đã qua đời. Tới lúc thấy được U Đô kiếm, ta cũng từng nghĩ tới việc nắm lấy thanh kiếm này, tới Hoàng Tuyền gặp bà ngoại một lần.”

Hải Thanh Mạc nhìn về phía Quân Cửu, phát hiện thần sắc hắn không hề dao động: “Vậy sao huynh không lấy kiếm?”

“Sư huynh của ta nói với ta, nên sum họp thì sẽ sum họp, muốn gặp nhau thì cuối cùng sẽ gặp nhau.” Quân Cửu cũng nhìn về phía Hải Thanh Mạc: “Mỗi người có con đường của mình, sao phải cưỡng cầu?”

“Vì vậy huynh không tới lấy kiếm?” Hải Thanh Mạc hỏi.

“Không, ta bảo sư huynh nói cái chó gì đấy, ai mà tin mấy lời vớ vẩn của ngươi?” Quân Cửu vung tay: “Tiếp đó ta giơ tay lên, lao tới cầm kiếm, cái gì mà vạn quỷ kêu gào, xương khô la liệt, ta chỉ cần một bước là qua. Nhưng khoảnh khắc nắm lấy thanh kiếm đó, ta thấy cảnh bà ngoại qua đời. Chỉ một lần thôi, ta đã buông tay. Đó là người ta thương yêu nhất trong cuộc đời này, làm sao ta nỡ nhẫn tâm nhìn bà chết đi cả ngàn vạn lần?”

“Ừm.” Hải Thanh Mạc cúi đầu suy nghĩ: “Lúc trước ta không biết điều này.’

Quân Cửu vỗ đầu Hải Thanh Mạc: “Thằng nhóc, không phải ta bịa ra chuyện này để lừa đệ. Đệ là thập đệ tử của Quân Kiến sơn chúng ta, sau này sẽ làm chưởng môn của Quân Kiến sơn. Mọi thứ trên núi đều là của đệ, U Đô kiếm cũng là của đệ.’

“Cái gì? Sao đệ lại là chưởng môn của Quân Kiến sơn?” Hải Thanh Mạc bị bước ngoặt bất ngờ này làm cho giật nảy mình.

“Vì đệ là đệ tử duy nhất ngoài ta.” Quân Cửu nói đầy ẩn ý.

“Thế cũng phải là cửu sư huynh lên làm chưởng môn chứ.” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

Quân Cửu ngửa mặt lên trời đáp: “Cửu sư huynh ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm!”

Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn lên trời theo ánh mắt Quân Cửu, nhưng không nhìn thấy gì cả.

“Nhóc, đệ tới Quân Kiến sơn mà không tới Chính Khí minh là cố tình chỉ sai đường cho Hồng Niệm cô nương đúng không.” Quân Cửu nhướn mày với Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc xấu hổ cười một tiếng, gật đầu.

“Không sao cả, tuy đệ gia nhập Quân Kiến sơn chúng ta là có ý đồ khác, nhưng không ảnh hưởng gì tới mọi chuyện. Đệ cứ chăm chỉ luyện võ vào, sớm có ngày đánh bại thiếu chủ Thiên Khư các, cửu sư huynh ta không trách đệ.” Quân Cửu tiếp tục đi về phía trước, đồng thời lấy từ trong lòng ra hai cái bánh, giữ lại một cái cho mình, đưa cho Hải Thanh Mạc một cái. “Đói bụng chưa? Ăn tạm cái bánh kẻo đói lả ra đấy, sau này còn phải làm chưởng môn cơ mà.’

Hải Thanh Mạc nhận bánh, do dự một chút rồi vẫn hỏi: “Cửu sư huynh, huynh đối xử tốt với ta như vậy. Ta cũng nói cho huynh một bí mật.”

“Ồ?” Quân Cửu khẽ cúi đầu: “Bí mật gì?”

“Thật ra đệ nhớ hết mọi chuyện.” Hải Thanh Mạc day day mi tâm: “Bọn họ cho rằng năm xưa đã hủy hoại ký ức của đệ. Nhưng thật ra đệ nhớ được tất cả mọi chuyện, từ nhỏ đệ đã biết Hải Ly không phải cha ruột của đệ, mà mẹ của đệ bị một nam nhân áo đen cầm xà kiếm làm hại. Nhưng trong Hải gia, phụ thân, huynh trưởng và đệ đệ đối xử rất tốt với đệ, cho nên đệ vẫn luôn coi mình là người của Hải gia. Nhưng đệ muốn gặp lại mẹ.”

“Sẽ có cơ hội. Nên sum họp thì sẽ sum họp, muốn gặp nhau thì cuối cùng sẽ gặp nhau.” Giọng nói của Quân Cửu vẫn rất hòa nhã: “Mỗi người đều có con đường của mình.”

Hải Thanh Mạc cúi đầu mỉm cười: “Lại nói linh tinh lừa gạt rồi.”

Hai người đi tới, đột nhiên nghe tiếng nước chảy róc rách, Quân Cửu vểnh tai nghe ngóng, lại nghe tiếng côn gỗ đập quần áo, sắc mặt hắn vui vẻ: “Cô ấy tới rồi.”

“Ai cơ?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

“Đi, dẫn đệ đi gặp cô ấy.” Quân Cửu xách cổ áo Hải Thanh Mạc, kéo gã bay vút đi.
Bình Luận (0)
Comment