Chương 18: A Cửu
Chương 18: A Cửu
Chương 18: A Cửu
Dịch: Athox
๑๑۩۞۩๑๑
Hải Thanh Mạc ngồi trên thân cây, chậm rãi nhai bánh, nhìn xuống bên dưới. Chỉ thấy bên dòng suối nhỏ trong xanh, một cô gái trẻ tuổi mặc áo vải đang giặt quần áo. Y phục của cô gái này trông rất mộc mạc, trang sức duy nhất trên người là một cây trâm gỗ cắm trên búi tóc. Có điều gương mặt cô lại xinh đẹp tuyệt trần, không phải vẻ đẹp cực kỳ rực rỡ chấn động lòng người nhưng lại khiến người ta có cảm giác hết sức thoải mái tự nhiên. Cô gái gõ lên quần áo từng cái một, chỉ lát sau trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Cô giơ tay lau nhẹ, sau đó buông cây gậy gỗ, nghỉ ngơi một lát.
“Trên Quân Kiến sơn còn có người bình thường trong phàm thế à?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
Quân Cửu cười hòa nhã: “Tới phía sau Quân Kiến sơn, đi khoảng một dặm là tới một thôn trang nhỏ, bên trong là người bình thường trong phàm thế. Nơi xa nhất mà bọn họ có thể đi tới là dòng suối nhỏ sau núi này, tiếp tục đi lên núi sẽ lọt vào trận pháp của Quân Kiến sơn, đại khái là lạc đường trong khoảng thời gian một nén nhang rồi lại trở về dòng suối nhỏ này.”
“Hóa ra là thế. Cửu sư huynh, huynh thích cô gái này à?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Thích. Ta lên núi từ thuở niên thiếu, gặp cô ấy bên dòng suối này. Lúc đó ta thường xuyên trốn từ trên núi xuống, cùng cô ấy đi chơi trong thôn, có đôi khi to gan một chút còn dẫn cô ấy lẻn qua trận pháp lên núi đi dạo.” Quân Cửu trả lời: “Sau đó tam sư huynh phát hiện, huynh ấy phạt ta một trận, xóa bỏ ký ức của cô ấy, sau đó không cho phép ta gặp cô ấy nữa.”
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ lại có quy củ người trên núi không thể yêu đương với người dưới núi? Thế thì vị sư huynh của huynh đúng là quá không có tình người.” Hải Thanh Mạc không hiểu.
“Là sư huynh của chúng ta, huynh ấy đúng là người nghiêm khắc nhất, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân. Lúc đó ta luyện công không chăm chỉ, cảnh giới cứ trì trệ không tiến bộ, tam sư huynh nổi nóng nên mới phạt ta. Sư huynh nói đợi lúc nào ta tới Huyền Tâm cảnh sẽ trả lại ký ức cho cô nương này, ta cũng có thể tới tìm cô ấy.” Quân Cửu nhìn cô gái bên dưới bằng ánh mắt dịu dàng.
“Thế sau đó thì sao?” Hải Thanh Mạc phát hiện hôm nay từ lúc tỉnh lại mình luôn hỏi thì sao vì sao.
“Sau đó, cô ấy thành hôn. Nhưng còn chưa qua cửa thì trượng phu của cô ấy đã nhiễm bệnh qua đời. Cô ấy vẫn luôn ở một mình.” Quân Cửu nói với giọng bình tĩnh.
“Bây giờ sư huynh lợi hại đến vậy cơ mà, sao không mở lại ký ức cho cô ấy, sau đó tới gặp cô ấy?” Hải Thanh Mạc ăn nốt miếng bánh cuối cùng: “Đâu cần ngồi đây với ta, nhìn trộm người ta giặt quần áo. Rõ ràng đang trong địa phận của Quân Kiến sơn chúng ta, nhưng lại phải lén lút như ăn trộm. Không phải huynh thấy người ta từng lấy người khác, ghét bỏ người ta là quả phụ nên không tới tìm cô ấy đấy chứ? Huynh đâu phải người ngu xuẩn như vậy.”
“Không phải. Ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đợi ta làm xong, nếu còn cơ hội sẽ tới tìm cô ấy.” Quân Cửu cũng ăn xong cái bánh trong tay mình.
“Cô gái này tên là gì?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi.
“Cô ấy tên A Cửu.” Quân Cửu xoay người, rời khỏi nơi đó, lại bước lên thềm núi, quay trở về.
Hải Thanh Mạc lảo đà lảo đảo đi theo, giọng điệu hưng phấn: “Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Thế nên cửu sư huynh mới cố chấp với chữ ‘Cửu” như vậy, đó là vì cô gái mà huynh yêu mến tên là A Cửu đúng ko?! Thế nên huynh mới luyện kiếm ở Cửu Long nhai, bội kiếm Lạc Cửu thiên, tu Huyền Cửu kiếm quyết, muốn lấy danh kiếm hạng chín Hả Ảnh, cố giữ hạng chín trên Tinh Vân bảng! Thật quá lãng mạn, đây là lời thổ lộ của huynh với cô gái kia!”
“Không phải.” Quân Cửu lắc đầu đáp.
“Thế thì vì sao? Chẳng lẽ huynh thích cô gái này vì cô ấy tên là A Cửu?” Hải Thanh Mạc lộ vẻ kỳ quái: “Thế thì kỳ quặc quá.”
“Cũng không phải. Sau này đệ sẽ biết.” Quân Cửu xua tay nói.
Hải Thanh Mạc vẫn hoang mang: “Chẳng lẽ thật sự vì chín là cực điểm huyền diệu trên thế gian, đây là pháp môn tu đạo của huynh, huynh muốn mượn nó để thành tiên?’
“Phải. Ta sẽ thành tiên.” Quân Cửu giơ tay chỉ lên trời: “Chờ một ngày đệ thấy chín vạn đại kiếm từ trên không trung giáng xuống, đó cũng là lúc ta lên trời.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó cười nói: “Sư huynh khoác loác rồi!”
Trên Cửu Long nhai.
Hồng Niệm cầm một thanh trường kiếm gần như trong suốt, nhẹ nhàng chém về phía ánh bình minh nơi chân trời. Thân kiếm tỏa ra ánh đỏ, tiếp đó hình dạng thanh kiếm dần dần trở nên rõ ràng hơn một chút. Cô khẽ mỉm cười, lại vung ống tay áo, trường kiếm biến thành một hạt châu trong suốt, cô cẩn thận cất hạt châu vào trong lòng.
“Xem ra Hà Ảnh kiếm khôi phục rất nhanh. Ta sắp có danh kiếm hạng chín thiên hạ rồi.” Quân Cửu mỉm cười xuất hiện trên Cửu Long nhai.
Hồng Niệm có phần không nỡ: “Ta nghe nói trong Quân Kiến sơn có một nơi gọi là Kiếm các, bên trong cất giữ danh kiếm trong thiên hạ. Chẳng lẽ Quân Cửu tiên sinh lại thiếu thanh Hà Ảnh kiếm của ta hay sao? Chỗ sư phụ ta có không ít chí bảo, ta có thể lấy chúng để trao đổi với Quân Cửu tiên sinh.”
“Không sao đâu, Hồng Niệm cô nương, đợi sau này ta lên làm chưởng môn, ta sẽ trả lại Hà Ảnh kiếm cho cô.” Hải Thanh Mạc xuất hiện sau lưng Quân Cửu, vỗ ngực bảo đảm.
“Ngươi?” Hồng Niệm nhìn gã, khẽ cau mày: “Chưởng môn?”
“Suỵt. Đây là đại sự trong môn phái chúng ta, đừng nói linh tinh ra ngoài.” Quân Cửu vội vàng ra hiệu im lặng, tiếp đó lại mỉm cười nhìn Hồng Niệm: “Không sao, ngươi đưa kiếm cho ta, ta đưa ngươi mượn là được. Nhưng nếu có một ngày ta thật sự cần tới nó, nhớ trả thanh kiếm này cho ta, chỉ một khắc thôi là được.”
Hồng Niệm vui vẻ: “Thật à?”
Hà Ảnh kiếm là món quà sư phụ đã tặng cô sau khi trưởng thành, đối với cô đấy là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này, nếu sau này phải đổi thành thanh kiếm khác, cô cũng thấy tiếc nuối.
“Đương nhiên.” Quân Cửu quay lại gảy lên mi tâm Hải Thanh Mạc một cái: “Còn đệ, làm sư đệ, nếu có ngày ta hỏi mượn Hồng Nhan kiếm?”
“Xin dâng cả hai tay.” Chưởng môn tương lai của Quân Kiến sơn, Hải Thanh Mạc vung tay đầy hào sảng.
“Vậy là được rồi, thế thì hôm nay bắt đầu rèn luyện thôi.” Quân Cửu vung tay, trực tiếp rút thanh Hồng Nhan kiếm giữa mi tâm Hải Thanh Mạc ra.
Hải Thanh Mạc đã quen với cơn đau này, chỉ nhe răng hít một hơi lạnh, cố nhịn không kêu rên.
Giờ phút này tâm trạng của Hồng Niệm rất tốt, rút thành trường kiếm bình thường bên hông ra: “Thế thì bắt đầu thôi.”
Nam Dạ quốc, Thần Đô.
Trong một phủ đệ xa hoa quý phái.
Một nam nhân áo đỏ mái tóc rối tung đẩy cửa phòng, ngáp một cái rồi chậm rãi bước vào sân. Trong sân đã có vài người hầu mặc giáp nhẹ canh gác ở đó. Bọn họ vội vàng cúi người hành lễ, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Nam nhân áo đỏ ngáp liền ba cái rồi mới chậm rãi mở miệng: “Hắn tới Chính Khí minh?”
“Thưa không, hắn tới Quân Kiến sơn.” Người hầu cầm đầu mở miệng nói: “Chính Khí minh đưa tin tới, Quân Cửu đại sư hạng chín trên Tinh Vân bảng nhận đồ đệ, kết nạp Hải Thanh Mạc thành thập đệ tử của Quân Kiến sơn, còn hẹn ba tháng sau sẽ tới tham gia Lương Ngọc hội.”
Đôi mắt đang lim dim của nam nhân áo đỏ đột nhiên lóe sáng, hắn vuốt cằm: “Quân Kiến sơn?”
Người hầu gật đầu nói: “Nghe nói Kim Phượng Hàm đích thân tới Quân Kiến sơn một chuyến nhưng không mang người về. Bây giờ vương gia đang rất tức giận, ngài ấy đã phái sứ giả tới Chính Khí minh bàn bạc.’
“Kim Phượng Hàm cũng không giải quyết được, thế thì phái sứ giả tới làm gì?” Nam nhân áo đỏ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Nên phái ta đi chứ.”
“Chủ nhân!” Người hầu cả kinh.
“Lương Ngọc hội?” Nam nhân áo đỏ cúi người nhìn người hầu.
Người bầu bất đắc dĩ thở dài: “Ba tháng sau.”
“Thật mong chờ.” Nam nhân áo đỏ vung ống tay áo: “Đúng là khiến người ta mong chờ!”