Chương 211: Thánh giáo bí ẩn
Chương 211: Thánh giáo bí ẩn
Chương 211: Thánh giáo bí ẩn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thần Đô thành.
Mây đen giăng kín, thi thoảng trên bầu trời có tia sét nổ tung.
Trên thánh đàn, Quan Bạch Phụ toàn thân mặc áo trắng ngẩng đầu lên, con ngươi của hắn hiện lên màu xám quỷ dị, im lặng một hồi lâu rồi mới trầm giọng nói: “Cần phải tìm ra Hải Thanh Mạc trước tất cả mọi người.”
“Rõ.” Ba đệ tử ở phía sau đồng thanh đáp.
“Tinh Khôi, ngươi tới Khán Dần thành một chuyến.” Quan Bạch Phụ nói.
Tinh Khôi cúi đầu đáp: “Tuân lệnh.”
Thần Khởi ở bên cạnh đột nhiên nói: “Bổ Thiên ti đã lên đường, nếu Tinh Khôi lại tới, liệu có vấn đề gì không?”
Tinh Khôi cười nói: “Bổ Thiên ti đi theo đường sáng, ta đi theo đường tối. Nhân lúc Bổ Thiên ti đảo loạn Khán Dần thành, ta sẽ tìm ra Hải Thanh Mạc.”
“Nhưng rất có thể Hải Thanh Mạc đã không ở Khán Dần thành.” Quan Bạch Phụ âm u nói.
“Khán Dần Thành chủ tọa trấn Hoàng Tuyền mấy năm, ác quỷ Hoàng Tuyền không cách nào đặt chân vào nhân gian, nhưng lại có rất nhiều người từ nhân gian đi vào Hoàng Tuyền.” Tinh Khôi xoay người nói: “Đệ tử đã hiểu.’
“Khán Dần thành không phải chỗ bình thường, cẩn thận.” Quan Bạch Phụ nói.
Tinh Khôi vung ống tay áo; “Chúng ta đi vào Thần Đô thành, đã chờ đợi lâu lắm rồi, con cũng không đợi nổi nữa. Giáo hoàng!’ Nói xong thân hình Tinh Khôi chợt biến thành một luồng tinh quang lao về phía xa.
“Thần Khởi, ngươi tới Lan Lăng thành một chuyến.” Quan Bạch Phụ tiếp tục nói.
Thần Khởi sửng sốt, hạ giọng nói: “Vị tiên sinh kia định ra khỏi thành à?’
“Lúc trước ta thấy phương hướng Lan Lăng có dị tượng xuất hiện, chắc vị tiên sinh kia định rời thành. Nhưng cuối cùng hắn lại không đi.” Quan Bạch Phụ nói.
Thần Khởi gật đầu nói: “Nhưng nếu hắn thật sự muốn đi, con không cản được hắn.”
“Cầm lấy cái này.” Quan Bạch Phụ nhẹ nhàng vung tay, một thanh kiếm gỗ đào nho nhỏ bay ra từ tay áo hắn, dừng lại trước mặt Thần Khởi.”
Lôi Hồng kinh hãi biến sắc: “Đây là...”
Thần Khởi trầm giọng nói: “Linh Bảo phi kiếm!”
“Nếu tới lúc đó vị tiên sinh kia kiên quyết muốn rời thành, dùng kiếm này, ít nhất phải giữ chân hắn ba ngày.” Quan Bạch Phụ nói.
Thần Khởi phất tay áo nhận phi kiếm: “Đệ tử tuân lệnh.” Nói xong Thần Khởi lùi lại vài bước, thân hình chậm rãi tiêu tán.
Trong ba đệ tử chân truyền, chỉ có Lôi Hồng là địa vị trong Thánh giáo thấp nhất, vẫn còn là Thiên sứ. Hắn vẫn đứng đó, cung kính cúi đầu nói: “Sư phụ, thế còn con...”
“Lôi Hồng, con khác với Tinh Khôi và Thần Khởi. Thời gian chúng ta quen biết không lâu.” Quan Bạch Phụ đột nhiên nói.
Lôi Hồng trầm tư trong chốc lát rồi trả lời: “Nhưng con cảm thấy quan hệ giữa con và sư phụ khác với hai vị sư huynh.”
“Ồ? Có gì khác?” Quan Bạch Phụ hỏi.
Lôi Hồng điềm nhiên mỉm cười: “Quan hệ giữa sư phụ và hai vị sư huynh giống như giáo hoàng và Hộ pháp Thánh giáo, còn chúng ta mới giống như thầy trò. Con thay sư phụ xử lý rất nhiều chuyện vặt vãnh trên thế gian, còn sư phụ truyền nghề cho con.”
“Con nói rất đúng.” Quan Bạch Phụ gật đầu nói: “Con còn nhớ tình cảnh chúng ta gặp nhau lần đầu không?’
“Con vẫn nhớ, trước lúc đó con thậm chí không biết được liệu ngày hôm sau có thể sống tiếp hay không. Ít nhất gặp được sư phụ, con mới tìm được đường đi cho mình.” Lôi Hồng trả lời.
Quan Bạch Phụ thở dài một tiếng, đi tới bước sóng vai với Lôi Hồng: “Đúng là con khác với Thần Khởi và Thần Khởi, rất nhiều lúc ta cảm thấy chúng ta chỉ là bằng hữu sánh vai nhau đi chung một quãng đường mà thôi. Cũng như Tinh Hàn vậy, hắn đã đi rồi, sớm muộn gì con cũng có ngày như vậy.”
Lôi Hồng cúi đầu nói: “Đệ tử sẽ vĩnh viễn đi theo Giáo hoàng.”
“Tốt lắm.” Quan Bạch Phụ nhẹ nhàng mỉm cười: “Thế nhân thờ phụng Thánh giáo ta, nhưng Thánh giáo ta không tín ngưỡng thần tiên. Con có biết vì sao không?’
Lôi Hồng trả lời: “Theo những lời trong giáo lý, Thánh giáo tuân theo đạo lý hành tẩu tại nhân gian, không có thần tiên cố định.”
“Thật ra là có.” Quan Bạch Phụ bình tĩnh nói.
Lôi Hồng giật bắn mình, đây là giáo lý căn bản, cũng là nguyên nhân rất lớn khiến cho thời gian gần đây Thánh giáo có thể thịnh hành trên thế gian. Do có Thiên môn ngăn cản, cơ hội cho thần tiên thể hiện thần thông trên thế gian càng ngày càng ít, cho nên Nam Thánh giáo thờ phụng “nhân gian chi đạo” mới có thể khuếch trương nhiều tín đồ như vậy chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi. Nhưng một câu nói của Quan Bạch Phụ lại trực tiếp lật đổ giáo lý, điều này mang ý nghĩa, sự tồn tại của Thánh giáo là một âm mưu khổng lồ.
Quan Bạch Phụ vỗ vai Lôi Hồng: “Có phải con cảm thấy sư phụ ta đây rất vô sỉ không?’
Lôi Hồng vội vàng lắc đầu nói: “Sư phụ, thật ra ta cũng không tin theo Thánh giáo.” Quan Bạch Phụ sửng sốt, hiển nhiên không đoán được câu trả lời của Lôi Hồng.
Lôi Hồng lại thoải mái bĩu môi: “Con nói rồi mà, con chỉ là một đồ đệ của sư phụ. Nếu nói con có thờ phụng gì không... con chỉ thờ phụng mình sư phụ ngài!”
“Thần Khởi sống quá nghiêm túc, Tinh Khôi lại có quá nhiều tâm tư, chỉ có lúc ở cạnh con ta mới thấy như mình thật sự sinh sống tại nhân gian.” Quan Bạch Phụ xoay người, quay lưng về phía Lôi Hồng, tiếp tục nói: “Thần tiên mà Thánh giáo chúng ta thờ phụng không ở Thiên giới.”
Lôi Hồng nghi hoặc nói: “Thế thì thần tiên ở đâu?’
“Hắn ở Tu La giới.” Quan Bạch Phụ âm u nói.
Lôi Hồng biến sắc, giọng điệu cũng trở nên lắp bắp: “Vậy thần tiên là... là....”
Quan Bạch Phụ nói tiếp lời của hắn: “Hắn là tiên nhân bị cầm tù.”
Lôi Hồng cười khổ: “Sư phụ, đêm nay con biết được quá nhiều điều rồi. Ngài nói con là bằng hữu sóng vai đi chung một quãng đường với ngài, bây giờ xem ra không làm bằng hữu được rồi.”
“Ồ? Vì sao?” Quan Bạch Phụ hỏi.
Lôi Hồng nhún vai: “Vì một khi con dừng lại, rất có thể ngài sẽ giơ kiếm giết con.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tư Lễ giám
Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ đỏ, cầm một vòng tay mã não tinh xảo, nhắm mắt lại như đang trầm tư.
Ngọa Hổ đứng bên cạnh như đã ngủ, đầu từ từ gục xuống.
“Đoạn Tình.” Đoạn Ngôn đột nhiên mở miệng gọi.
Ngọa Hổ vội vàng ngẩng đầu lên, hít mấy cái, mở to mắt, mơ mơ màng màng nói: “Sư phụ, có hài nhi!”
“Có phải hôm nay Hồng Niệm tới gặp Chu Hi không?” Đoạn Ngôn hỏi.
Ngọa Hổ gật đầu: “Vâng. Vừa rồi con đã nói với sư phụ rồi mà. Vốn còn tưởng Hoàng trưởng tử điện hạ và Thánh giáo quá thân cận, chúng ta tiếp xúc với hắn sẽ hơi mẫn cảm. Nhưng bây giờ bệ hạ trọng thương, hắn lên chức Đại Vương mà vẫn luôn ái mộ Hồng Niệm. Cho nên ngài bảo Hồng Niệm qua lại với hắn nhiều hơn, cũng có thể coi là chuyện tốt.’
“Ừ.” Đoạn Ngôn gật đầu: “Nhưng lần này đi hơi lâu.”
Ngọa Hổ khẽ nhíu mày: “Lâu thì lâu thôi, chẳng lẽ Chu Hi còn dám làm khó Hồng Niệm chắc?”
Đoạn Ngôn lắc đầu nói: “Không đúng, ngươi đi xem xem.”
Ngọa Hổ trầm tư trong chốc lát, thần sắc thay đổi, vẻ ngái ngủ trên mặt biến mất. Hắn chắp tay nói: “Con đi ngay đây!”