Chương 210: Quỷ câu
Chương 210: Quỷ câu
Chương 210: Quỷ câu
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tư Không Nhai nói xong câu đó, mọi người đột nhiên chìm vào tĩnh lặng ngắn ngủi. Ngay cả Chu Hi vốn luôn nhiều lời cũng cau mày lại, sau đó nhìn sang Hồng Niệm bên cạnh. Hồng Niệm cười khẽ một tiếng: “Đúng là trả giá rất lớn.”
Khóe miệng Tư Không Nhai nhướn lên: “Thế thì?”
“Nhưng đó chỉ là ta trả giá rất lớn, ta không hiểu Thiên Khư các có thể kiếm được lợi lộc gì từ chỗ ta?” Hồng Niệm hỏi.
Tư Không Nhai và Thiên Khư các chủ nhìn nhau, đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Bí mật về Khán Dần thành, cho dù là ở Bắc Thần hay Nam Dạ đều khá đáng giá.’
Hồng Niệm tỉnh ngộ: “Ta hiểu rồi, các ngươi giúp ta vào Khán Dần thành, sau đó ta phải kể cho các ngươi biết mọi chuyện ta đã thấy, cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.’
Tư Không Nhai búng tay một cái: “Sớm biết Hồng Niệm cô nương là người thông minh mà. Thiên Khư các chúng ta thích nhất là làm ăn buôn bán với người thông minh như vậy.’
Chu Hi cười nói: “Làm ăn buôn bán trả giá bằng hồn phi phách tán, đúng là không đáng.”
“Không thành vấn đề.” Hồng Niệm lại trả lời rất dứt khoát.
Tư Không Nhai đột nhiên lộ vẻ đau buồn: “Được rồi được rồi, xem ra cô thật sự thích Hải huynh đệ.’
Hồng Niệm xua tay nói: “Ta nói rồi, hắn đưa ta tới Thần Đô thành, bảo vệ tính mạng ta. Ta cũng sẽ tới Khán Dần thành giúp hắn vượt qua nguy cơ lần này. Như vậy rất công bằng.”
“Rõ ràng là tình cảm chân thành tha thiết nhất mà lại cố nói là chuyện trao đổi, vậy mới khiến người ta chua xót.” Tư Không Nhai khẽ thở dài.
Thiên Khư các chủ chậm rãi đi tới trước, đột nhiên giơ tay phải lên gõ mạnh xuống đất. Tiếp đó dưới chân bọn họ xuất hiện một xoáy nước màu đen, tiếng ngựa hí vang lên, một con quỷ mã màu đen chạy ra từ trong lốc xoáy. Con quỷ mã thân hình cường tráng nhưng đầu ngựa chỉ có hình xương khô, kéo theo một chiếc xe ngựa cực kỳ rách nát. Một nam nhân đội nón che màu đen tay cầm roi dài ngồi trên xe ngựa. Hắn trầm giọng nói: “Các chủ, lại có thêm một vị khách à?”
Thiên Khư các chủ gật đầu nói: “Đúng vậy, gần đây chuyện làm ăn của Thiên Khư các chúng ta rất tốt.’
“Tiêu Thanh.” Tư Không Nhai nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tiêu Thanh tung người lao tới, đỡ lấy thân thể gốc của Hồng Niệm, nói với ‘hồn phách’ của cô: “Thiên Khư các sẽ tạm thời bảo quản thân thể cô nương. Tiêu Thanh bảo đảm trước khi hồn phách cô nương từ bên ngoài trở về, thân thể sẽ không chịu bất cứ tổn hại gì.”
“Đa tạ.” Hồng Niệm cúi đầu trả lời.
“Thế thì lên xe đi. Chuyến này tới Khán Dần thành, đường xá xa xôi, không thể muộn giờ được.” Xa phu âm u nói.
Chu Hi nghiêng đầu: “Muộn giờ?”
“Đúng vậy.” Giọng nói của xa phu bỗng mang ý cười lạnh lẽo. “Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám để ngươi lại tới canh năm. Cho nên, không thể muộn giờ được.”
Hồng Niệm bước lên xe ngựa, vén rèm xe, thoáng kinh ngạc. Chỉ thấy trong xe ngựa có hai hàng “người” đang ngồi yên không chút tiếng động. Tất cả đều cúi đầu, cho dù Hồng Niệm kéo rèm xe thì bọn họ vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Mọi người bên ngoài xe ngựa chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo vô cùng thổi tới mặt. Tư Không Nhai không nhịn được kéo chặt vạt áo, hắn thở dài nói: “Hồng Niệm cô nương, tuy Thiên Khư các chúng ta rất thích chuyện ‘làm ăn lớn’ như vậy, nhưng ta vẫn muốn khuyên cô một câu. Nơi đó, không thể tới được.”
“Chẳng phải ngươi nói ngươi thích ta ư?” Hồng Niệm đột nhiên quay đầu lại nói với Tư Không Nhai.
Tư Không Nhai lập tức ưỡn thẳng người: “Tuy nói đào hoa kiếp đã phá, nhưng trong lòng ta vẫn luôn mang hảo cảm đối với cô nương.”
Hồng Niệm nhướn mày: “Đi cùng đi.”
Tư Không Nhai biến sắc, lập tức lùi lại một bước, do dự một hồi rồi nói: “Thật ra Thiên Khư các chúng ta không cho phép thiếu chủ tùy tiện ra ngoài. Tuy trong lòng ta cũng rất muốn tới Khán Dần thành thăm dò hư thật của nơi âm u quỷ quái kia, nhưng thật sự là lực bất tòng tâm.”
“Ta hiểu rồi, thế còn ngươi?” Hồng Niệm quay sang nói với Chu Hi: “Hoàng trưởng tử điện hạ, chẳng phải ngài nói ngài cũng rất thích ta ư?”
“Ta đã giúp nàng đi gặp người nàng thích, chẳng lẽ đây còn chưa phải tình yêu vĩ đại hay sao?” Chu Hi nhún vai nói: “Ta cũng bị mình làm cho cảm động rồi này.”
Hồng Niệm vuốt ve chiếc nhẫn hồng ngọc của mình, cái nhẫn này đúng là kỳ lạ, đã thành hồn phách rời khỏi thể xác rồi mà vẫn không cởi được nhẫn. Cô nhún vai: “Dù sao đi nữa, lần này cũng phải cảm tạ.”
“Đừng khách khí.” Chu Hi lười biếng nói, sau đó liếc mắt nhìn Thiên Khư các chủ trong góc: “Chẳng qua đều là bị tính kế mà thôi.”
Hồng Niệm không hiểu ý câu này nhưng không hỏi nhiều, lập tức chui vào trong xe ngựa.
Xa phu kia gật đầu với mọi người, tiếp đó vung roi, đánh xe quay lại trong lốc xoáy màu đen.
Thiên Khư các trở lại bộ dáng yên bình lúc vừa rồi. Tư Không Nhai khẽ thở dài: “Trên cõi đời này, vẫn là chữ tình khiến người ta rung động nhất.”
Tiêu Thanh ở bên cạnh cười lạnh nói: “Ngươi nói lắm quá.”
Chu Hi chắp tay với mấy người: “Ta đi nhé?’
Tư Không Nhai mỉm cười: “Vương gia muốn đi thì cứ đi, sao còn phải hỏi?”
“Ngươi cố ý để ta bố trí trận pháp.” Chu Hi cười lạnh nói.
Tư Không Nhai gật đầu: “Vương gia rất thông minh.’
“Ngươi cũng biết trước là cô ấy sẽ tới? Cho nên quỷ câu mới xuất hiện ở *đây chờ Hồng Niệm.” Chu Hi nói: “Sao nào? Các ngươi mong được thấy bí mật trong Khán Dần thành đến vậy cơ à?”
“Khán Dần thành, Côn Luân sơn, Vạn Kiếm đại trận, Ly Hải Tu La đảo, tin tức của những nơi này đều đáng giá ngàn vàng, đương nhiên chúng ta muốn kiếm được rồi. Nhưng chúng ta diễn kịch như vậy không phải chỉ vì điều này.” Thiên Khư các chủ đi tới, bốn con kim long vẫn lượn vòng trên đỉnh đầu mọi người.
Chu Hi vươn tay, không ngờ bốn con kim long đều thuận theo đó hạ xuống, hai con ghé vào vai hắn, một con nằm nhoài dưới chân hắn, con cuối cùng đột nhiên thu nhỏ thân hình hóa thành kích cỡ con rắn nhỏ, sau đó bắt đầu lượn vòng quanh ngón tay Chu Hi. Hắn cười nói: “Bốn con cá chạch nhỏ này đúng là rất nghe lời.’
“Thiên Khư các chúng ta muốn làm làm ăn với điện hạ.” Thiên Khư các chủ hạ thấp giọng nói.
Chu Hi vuốt ve con kim long nho nhỏ trước mặt: “Làm ăn bao lớn?”
“Đương nhiên là vụ làm ăn lớn nhất Nhân giới kể từ khi khai thiên tích địa tới giờ.” Thiên Khư các chủ cười nói: “Nam Dạ Bắc Thần, nhân gian nhất quốc.”
Chu Hi đột nhiên cười phá lên: “Nhưng ta đã hợp tác với Thánh giáo rồi. Tuy Thiên Khư các rất cường đại, nhưng có lẽ Thánh giáo còn lợi hại hơn đôi chút?”
“Quan Bạch Phụ.” Ánh mắt Thiên Khư các chủ lóe lên luồng sáng tím: “Lần này chúng ta tới Thần Đô, tin tức lớn nhất tìm được là về hắn.’
Tư Không Nhai bước lên trước một bước nói: “Ta dám khẳng định, Quan Bạch Phụ này... không phải người.”