Chương 209: Hồn phi phách tán
Chương 209: Hồn phi phách tán
Chương 209: Hồn phi phách tán
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồng Niệm thấy vậy thần sắc hơi đổi: “Tức là Thiên Khư các chủ cũng không thể làm được điều này?”
Thiên Khư các chủ nhẹ nhàng nhấc tay, bốn con kim long múa lượn bên cạnh hắn bay lên, lại trở về bên cạnh Hỗn Thiên Nghi. Hắn lại giơ tay, một chiếc ghế dài bằng gỗ tử đàn từ trong góc bay tới bên cạnh hắn. Hắn ngồi xuống, quan sát Hồng Niệm tỉ mỉ rồi hỏi: “Xin hỏi vị cô nương này lai lịch ra sao?”
“Tại hạ Hồng Niệm, là đệ tử dưới trướng Đoạn Ngôn công công ở Thần Đô thành, chưởng quản tổng quản Thần Cung.” Hồng Niệm trả lời.
Thiên Khư các chủ gật đầu nói: “Hóa ra là di nữ của Thần Vũ tướng quân.”
Hồng Niệm mỉm cười: “Thiên Khư các, quả nhiên biết hết mọi chuyện trong thiên hạ.”
“Ngươi vốn là con gái tướng quân, trên người có quân hồn. Còn Khán Dần thành là nơi chí âm tại nhân gian. Ngươi có biết nếu ngươi đi vào tòa thành đó, sẽ xảy ra chuyện gì không?” Thiên Khư các chủ hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?” Hồng Niệm nói.
“Bầu trời của cả tòa thành sẽ sụp xuống phân nửa, còn nước trong Hoàng Tuyền có thể chảy nhanh hơn bình thường ba phần. Trong thành, những người tu luyện quỷ đạo đi lại ở biên giới nhân quỷ sẽ cảm thấy như rơi vào biển lửa, toàn thân nóng rực, một khi nhắm mắt lại sẽ chứng kiến cảnh cái đầu mình bị người khác giơ đao chém rụng.” Thiên Khư các chủ mỉm cười: “Nhưng cũng không sao, tình hình như vậy chỉ diễn ra cỡ mười chớp mắt. Vì chẳng mấy chốc Khán Dần Thành chủ sẽ tới tìm ngươi, sau đó hắn xử trí ngươi ra sao thì ta không đoán được. Thiên Khư các chúng ta biết mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng không bao gồm chuyện về Thánh nhân.”
Chu Hi suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta có thể bố trí trận pháp trên người Hồng Niệm, ngăn cản khí tức quân hồn trên người cô ấy.”
“Vương gia là đệ tử của Sở tiên sinh, ta không biết quan hệ giữa các vị Thánh nhân khác ra sao nhưng Khán Dần Thành chủ có vẻ rất không thích Sở tiên sinh. Trận pháp bắt nguồn từ Sở tiên sinh xuất hiện trên người Hồng Niệm cô nương, thế thì ta có thể xác định kết cục của Hồng Niệm cô nương khi bị phát hiện.” Thiên Khư các chủ âm u nói: “Ừm... chắc chắn sẽ không được tốt.”
Hồng Niệm quay đầu lại nhìn sang phía Tư Không Nhai: “Tức là câu nói của thiếu các chủ, mọi chuyện đều có cái giá của nó, chẳng qua chỉ là lời khoác lác?”
Tư Không Nhai nghe vậy sắc mặt không đổi, đứng dậy duỗi người nhướn mà nói: “Không phải vậy.”
“Nhưng muốn tới Khán Dần thành phải trả giá quá lớn.” Thiên Khư các chủ tiếp tục nói: “Cho nên con trai ta không muốn ngươi thật sự tới đó.”
“Phải trả giá ra sao?” Hồng Niệm hỏi.
Thiên Khư các chủ không trả lời thẳng câu này mà lại hỏi: “Ngươi muốn tìm một người mà ngươi quen biết đã nhiều năm?”
Hồng Niệm sửng sốt, lắc đầu nói: “Quen biết chưa lâu.”
Thiên Khư các chủ lại hỏi: “Vậy quan hệ giữa hắn và ngươi rất sâu đậm?”
Hồng Niệm lại suy nghĩ một hồi: “Nếu không phải ta khăng khăng đòi đi tìm hắn, có lẽ cuộc đời của chúng ta sẽ không mấy khi tiếp xúc.”
Thiên Khư các chủ vỗ đùi: “Ta hiểu rồi. Ngươi thích hắn! Hắn là người trong lòng ngươi!”
Tư Không Nhai ở bên cạnh che mặt nói: “Cha già à, cha đâu cần kích động như vậy, làm vậy như kiểu Thiên Khư các chúng ta là tổ chức buôn chuyện vậy.”
“Vớ vẩn, Thiên Khư các chúng ta được tôn là biết hết mọi chuyện trong thiên hạ, không phải mang ý nghĩa chúng ta là tổ chức buôn chuyện đệ nhất thiên hạ à? Chúng ta thích tìm hiểu, chúng ta muốn biết mọi việc, chúng ta còn thích đi khắp nơi nói với mọi người. Cái này có gì mà khó nói!” Thiên Khư các chủ lộ vẻ hào hứng, tiếp tục nói: “Cô nương nói tiếp đi.”
Hồng Niệm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Chu Hi ở bên cạnh một cái rồi tiếp tục nói: “Vốn dĩ hắn sinh sống trong Lan Lăng thành, cuộc sống rất tự tại. Nếu không phải ta kiên quyết đòi dẫn hắn đi, thật ra vị huynh trưởng kia có thể bảo vệ hắn. Nhưng do ta xuất hiện, hắn không thể không chạy trốn khắp nơi, đã trải qua cục diện sinh tử vài lần. Nhưng hắn vẫn đi tới, thậm chí nâng kiếm chống lại áp lực của toàn bộ Thần Đô thành.’
Thiên Khư các chủ nghe tới say sưa, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Bây giờ hắn rơi vào nguy hiểm, sống chết ra sao không rõ. Nếu hắn có thể đưa ta tới Thần Đô thành, đương nhiên ta cũng có thể tới Khán Dần thành tìm hắn.” Hồng Niệm nói.
Thiên Khư các chủ nghe được “kết cục”như vậy lại lộ vẻ thất vọng, lắc đầu liên tục: “ Cô nương nói mấy câu cuối cùng không chân thành.”
Hồng Niệm nhíu mày nói: “Sao lại không chân thành?”
“Rõ ràng là cô thích hắn, cô đang khẩu thị tâm phi!” Thiên Khư các chủ giơ ngón tay chỉ thẳng vào Hồng Niệm.
Tư Không Nhai vỗ mạnh lên vai phụ thân: “Cha già à, cha im đi.”
Chu Hi giơ ngón tay ngoáy lỗ tai: “Ta không thích nghe câu này.”
Hồng Niệm xua tay, chẳng muốn dây dưa trong chuyện này, chỉ hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi, phải làm thế nào, trả giá ra sao. Nếu Thiên Khư các không làm được, thế thì để ta tới chỗ khác tìm.”
Tư Không Nhai lấy làm khó hiểu: “Vì sao ngươi lại nóng vội như vậy?”
Chu Hi trả lời thay cô: “Vì Bộ Thiên ti nhận lệnh của Giáo hoàng, chính thức đi tới Khán Dần thành. Tuy có Thánh nhân canh giữ, hai đại vương triều đều không có quyền can thiệp, nhưng dù sao kẻ ám sát Hoàng đế cũng đã đi vào trong thành. Nghe nói thủ tọa Bộ Thiên ti cũng là cao thủ Thiên Bệ cảnh, không dễ đối phó.”
“Hiểu rồi.” Tư Không Nhai nhẹ nhàng giơ tay, một con kim long bay xuống, há miệng với hắn, phun ra một hạt châu màu đen, rơi xuống tay Tư Không Nhai.
Tiêu Thanh mở miệng nói: “Hạt châu này trị giá vạn lượng hoàng kim.’
Chu Hi lười biếng đáp: “Ta chi.”
“Đầu tiên, Hồng Niệm cô nương phải nuốt hạt châu này vào.” Tư Không Nhai nhẹ nhàng phất tay áo, hạt châu hạ xuống trước mặt Hồng Niệm.
Hồng Niệm không hề do dự nhận lấy hạt châu, bỏ vào trong miệng. Hạt châu kia trông như đá đen đúc thành, nhưng vừa vào miệng lại trực tiếp biến thành một luồng khí đen, ập ào yết hầu của cô. Hồng Niệm không kịp để ý, khẽ ho khan vài tiếng.
“Tốt lắm, thật có khí phách!” Thiên Khư các chủ đột nhiên tung người nhảy tới, đi đến trước mặt Hồng Niệm, tiếp đó tung chưởng đánh lên vai cô.
Chu Hi cả kinh nói: “Lão già, ngươi làm gì đấy!”
Chỉ thấy thần sắc Hồng Niệm biến đổi, nhưng sắc mặt đột nhiên cứng đờ lại, sau đó một Hồng Niệm nửa trong suốt bay ra từ thân thể gốc của Hồng Niệm.
Chu Hi nhíu mày nói: “Đây là thần niệm của Hồng Niệm?”
“Không, đây là quỷ hồn của cô ấy.” Thiên Khư các chủ cười nói: “Muốn tới Khán Dần thành, không thể dùng thân thể hiện tại được.”
Tư Không Nhai thở dài một tiếng, chậm rãi đi tới: “Trừ phi, thật sự thành quỷ.”
Thiên Khư các chủ nói: “Hồng Niệm cô nương, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.’
Hồng Niệm giơ tay nhìn lòng bàn tay mình, không ngờ còn loáng thoáng thấy dưới đất. Cô ngẩng đầu lên nói: “Vì sao trả giá như vậy lại là rất lớn?”
“Trong tình huống bình thường, người chết có thể chuyển thế, thậm chí có thể sống lại. Nhưng cô đã là quỷ hồn ly thể, nếu chết đi sẽ là hồn phi phách tán.” Tư Không Nhai vuốt nhẹ mi tâm, tiếp tục nói: “Vĩnh viễn không được siêu sinh.”