Chương 208: Thiên Khư các chủ
Chương 208: Thiên Khư các chủ
Chương 208: Thiên Khư các chủ
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Thiên Khư các.
Hỗn Thiên Nghi khổng lồ chậm rãi xoay tròn trên căn gác cao, một nam nhân trung niên râu dài mặc trường bào màu xám đứng trước Hỗn Thiên Nghi, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Cái thằng bất hiếu này, bảo nó ra ngoài cho thấy việc đời chứ có bảo nó can dự sâu như vậy đâu.”
Còn chưa dứt lời ánh mắt bốn con cự long vàng kim chiếm giữ bốn phía xung quanh Hỗn Thiên Nghi đã lóe sáng, sau đó từ từ chuyển động.
Tiếp theo Tư Không Nhai dẫn theo Tiêu Thanh xuất hiện sau lưng hắn. Tư Không Nhai đặt mông ngồi bệt xuống đất: “Cha già à, đi cả chặng đường dài, khiến con đây mệt chết đi được.”
Tiêu Thanh lại cung kính đứng sau lưng hắn, cúi người hành lễ nói: “Các chủ.”
Thiên Khư các chủ đi tới, vung tay gõ mạnh lên đầu Tư Không Nhai: “Cần ngươi làm cái quái gì!”
Tư Không Nhai ôm đầu oán hận nói: “Cha già à, lần này con thăm dò được không ít tin tức đấy! Có một số tin tức tuy không mang về được nhưng cũng đổi được không ít thứ tốt. Con đã báo tin về rồi, chắc cha nhận được rồi phải không? Đúng rồi, người cầm kiếm của Thánh giáo Diệp Tinh Hàn đã tới chưa?”
“Tới rồi, đã vào Chuyển Luân môn, giờ phút này không biết đang lưu lạc ở chỗ nào trên thế gian. Hắn là người rất thú vị, khoản mua bán này coi như không lỗ.” Thiên Khư các chủ gật nhẹ đầu, tiếp đó lại vung tay: “nhưng lúc Hải Thanh Mạc ám sát Hoàng đế Nam Dạ, ngươi giúp hắn chạy trốn làm gì?”
Tư Không Nhai gãi đầu mỉm cười: “Con rất thích cái gã của Quân Kiến sơn ấy.”
“Người đi ra từ Quân Kiến sơn, xưa nay luôn rất thú vị. Năm xưa ta uống rượu cùng Quân Cửu, uống suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng ta vẫn không thắng được hắn, từ đó trở đi chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt về cái hạng chín của hắn. Nhưng ngươi có biết nguyên nhân vì sao Thiên Khư các ta nắm giữ nhiều bí mật trên thế gian như vậy mà vẫn có thể tồn tại độc lập trên cõi đời này không?” Thiên Khư các chủ hỏi.
“Đương nhiên là vì chúng ta cường đại!” Tư Không Nhai trả lời.
“Rõ là nói bừa!” Thiên Khư các chủ lại giơ tay đánh xuống.
Tư Không Nhai cười khổ nói: “Thế thì là nguyên nhân gì?’
“Là vì chúng ta chưa bao giờ khiến mình rơi vào trong vòng xoáy thế tục trần gian. Cho nên lần này các ngươi tham gia vào chuyện lúc cuối ở Thần Đô thành, đã vi phạm điều tối kỵ của Thiên Khư các chúng ta!” Thiên Khư các chủ lại định gõ đầu hắn nhưng cuối cùng không đánh xuống, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Tư Không Nhai.
Tư Không Nhai cúi đầu nói: “Con hiểu rồi, cha già!”
“Không đúng.” Thiên Khư các chủ đột nhiên biến sắc.
Tư Không Nhai sửng sốt: “Làm sao thế?”
“Ai từng vỗ vai ngươi?” Thiên Khư các chủ quát.
Tư Không Nhai nhíu mày: “Con đi qua đi lại trong Thần Đô thành đã nhiều ngày, biết bao nhiêu người vỗ vai con. Sao vậy, cha già?”
“Có người bố trí trận pháp trên đó.” Sau câu nói này của Thiên Khư các chủ, trên vai Tư Không Nhai có một hình ảnh trận pháp vàng kim xuất hiện.
Tư Không Nhai suy nghĩ một hồi, quay sang nhìn nhau với Tiêu Thanh rồi buột miệng bật thốt lên: “Chu Hi!”
“Ai dám gọi thẳng tên húy của bản vương như vậy?” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên trên bọn họ.
Bàn tay Thiên Khư các chủ lóe lên ánh kim phá hủy trận pháp trên vai Tư Không Nhai, nhưng đã quá muộn.
Một bộ áo đỏ hạ xuống, Chu Hi sắc mặt tươi cười đứng trước mặt bọn họ. Thiên Khư các chủ vung bàn tay, bốn con kim long đột nhiên bay thẳng từ trên Hỗn Thiên Nghi xuống, vốn định lao thẳng về phía Chu Hi. Nhưng con mắt vàng kim của chúng vừa giao với ánh mắt của Chu Hi, thân hình lập tức cứng đờ, cuối cùng lùi lại bên cạnh Thiên Khư các chủ, lượn vòng trên dưới xung quanh hắn.
“Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên có người không mời vào tới Thiên Khư các chúng ta.” Thiên Khư các chủ trầm giọng nói.
Tiêu Thanh rút thanh trường kiếm bên hông ra, chỉ vào Chu Hi trước mặt. Tư Không Nhai vốn đang ngồi bệt dưới đất cũng đứng dậy: “Điện hạ, ngươi tới Thiên Khư các chúng ta làm gì?”
“Sao nào? Không chào đón bản vương à?” Chu Hi vung ống tay áo nói.
Tiêu Thanh nghi hoặc nói: “Sao tự nhiên cứ luôn miệng bản vương bản vương, ngươi được phong vương à?”
Chu Hi gật đầu: “Đúng vậy. Bây giờ vị phụ hoàng của ta đang trọng thương chưa tỉnh, ta đành phải đứng ra quản lý triều chính. Nhưng ta vẫn chưa được phong vương, không danh không phận, vì vậy tự phong làm ‘Đại Vương’. Quần thần trong triều không ai có ý kiến, đương nhiên cũng không dám có ý kiến.”
“Chẳng trách bốn con kim long gặp ngươi lại sợ hãi, ngươi đã mang tướng thiên tử.” Thiên Khư các chủ cúi đầu chắp tay thi lễ: “Hân hạnh.”
“Ha ha, ngoài miệng nói hân hạnh nhưng chắc trong lòng đang mắng chửi ta nhỉ.” Chu Hi cũng chắp tay đáp lễ: “Đương nhiên, ta cũng biết Thiên Khư các chủ thần thông quảng đại, sẽ nhanh chóng dịch chuyển khỏi nơi đã bại lộ này. Trận pháp của ta cũng chỉ dùng được mỗi một lần mà thôi.”
Thiên Khư các chủ không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: “Chẳng hay Vương gia tới Thiên Khư các chúng ta có chuyện gì?”
“Vốn dĩ ta giấu giếm chiêu này là để giữ lại đường lui cho mình. Nhưng cũng chẳng có cách nào, người trong lòng ta muốn được thấy Thiên Khư các ngay lập tức, cho nên chỉ có thể nhường cơ hội này cho cô ấy.” Chu Hi cười nói.
Tư Không Nhai trong lòng cả kinh, hạ giọng nói: “Toi rồi!”
Chỉ thấy một ánh đỏ lóe lên, Hồng Niệm hạ xuống bên cạnh Chu Hi.
Hai người đều mặc áo đỏ, tay còn đeo nhẫn hồng ngọc giống nhau, trông rất giống một cặp uyên ương.
Tư Không Nhai thấy vậy thở dài: “Mới đó thôi mà Thiên Khư các trăm năm không có ai đột nhập lại có thêm vị khách không mời mà tới thứ hai.”
Hồng Niệm cười nói: “Không mời mà tới à? Ta nhớ lúc rời khỏi Thần Đô thành, ngươi nói chúng ta sẽ mau chóng gặp nhau, còn nói đó không phải đào hoa kiếp mà là đào hoa duyên.”
Thiên Khư các chủ quay đầu sang nhìn Tư Không Nhai: “Ngươi có nói như vậy không?”
Tư Không Nhai vội vàng xua tay: “Hồng Niệm cô nương, ta đâu có nói vậy. Xưa nay Thiên Khư các chúng ta luôn mở rộng cửa làm ăn buôn bán, chỉ nói chuyện lợi ích, không có chuyện tình cảm!”
Hồng Niệm nhìn thoáng qua Tiêu Thanh: “Tiêu Thanh cô nương nói một câu công bằng đi.”
“Ta chính tai nghe được, những lời Hồng Niệm cô nương vừa nói là thật!” Tiêu Thanh mở miệng nói: “Lúc đó thiếu chủ còn nói sẽ ở trong Thiên Khư các chờ cô nương tới.”
Hồng Niệm gật đầu nói: “Ừ, ta tới rồi.”
Tư Không Nhai cười khổ nói: “Tới hơi nhanh.’
“Vì ta còn nôn nóng hơn mình tưởng.” Hồng Niệm nói: “Ta vốn tưởng mình có thể đợi rất lâu, nhưng bây giờ ta phải lên đường ngay lập tức.”
Thiên Khư các chủ mở miệng hỏi: “Đi tới đâu?”
Hồng Niệm cúi đầu nói: “Khán Dần thành.”
Thiên Khư các chủ liếc mắt nhìn Tư Không Nhai một cái: “Con trai của ta đã hứa sẽ đưa ngươi vào Khán Dần thành?’
“Thiếu các chủ đã nói, Thiên Khư các có thể nhận bất cứ chuyện làm ăn nào, miễn là trả được giá.” Hồng Niệm nói đầy ẩn ý.
Chu Hi cười khổ: “Câu đó đúng là khí phách.”
Thiên Khư các chủ lại hừ lạnh một tiếng, hỏi Tư Không Nhai: “Ta có dạy ngươi nói vậy không?”
Tư Không Nhai gãi đầu: “Ai da! Cha già, con sai rồi mà! Bước chân khỏi cửa ra bên ngoài là không được khoác loác!”