Chương 207: Nghịch thiên chi kiếm
Chương 207: Nghịch thiên chi kiếm
Chương 207: Nghịch thiên chi kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Quân Kiến sơn
Cửu Long nhai.
Lý Đào Hoa xuất kiếm chém về phía thác nước trước mặt, kiếm khí lướt qua tạo thành một đường cong hoàn mỹ, làm dấy lên bọt nước đầy trời. Ánh mặt trời chiếu xuống, một cầu vồng như ẩn như hiện treo ngang trước mặt bọn họ.
“Nhân gian các ngươi có một câu, thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức.” Kiếm Tướng quân nói đầy ẩn ý.
(Trời vận động mạnh mẽ, người quân tử nên cố gắng không ngừng. )
Lý Đào Hoa thu kiếm nói: “Ngươi cũng uyên bác thật, tiên sinh tư thục trong thôn chúng ta cũng thường xuyên nói câu này.’
“Ý của câu này tức là đối với quân tử, không ngừng vươn lên chính là... kiện.” Kiếm Tướng quân cất cao giọng nói.
Lý Đào Hoa gật đầu nói: “Ừ.”
Kiếm Tướng quân sửng sốt: “Sao ngươi không cười?”
Lý Đào Hoa nhíu mày nói: “Sao lại phải cười?”
“Không ngừng vươn lên chính là kiện, đồng âm với tiện, không buồn cười à?” Kiếm Tướng quân hỏi ngược lại.
Lý Đào Hoa nhẹ nhàng vẽ ra một đóa kiếm hoa: “Ngươi đúng là nhàm chán.”
Kiếm Tướng quân giơ thanh kiếm trong tay lên, bất đắc dĩ nói với cô: “Thiên phú của ngươi quá cao, tiếc là tính cách lại chán chết! Kiếm, không nên lạnh lẽo như băng. Ví dụ như ta sinh ra trong Ma tông, nhưng nếu ta là một đại ma đầu thuần túy, bây giờ kiếm thuật của ta cũng không thể đạt tới cảnh giới hiện giờ. mà chữ kiện ta vừa nói ý chỉ vận hành không ngừng nghỉ. Đặt trong kiếm thuật là chỉ liên miên không dứt, xoay chuyển không ngừng. Tuy kiếm khí của ngươi cũng mạnh đấy, nhưng chỉ trong chớp mắt, còn cần tiến thêm một bước.”
“Liên miên không dứt?” Lý Đào Hoa nói đầy ẩn ý.
“Đúng vậy, ví dụ như một kiếm đảo ngược thác nước này, ngươi có làm được không?” Kiếm Tướng quân hỏi.
Lý Đào Hoa ngẩng đầu nhìn thác nước trước mặt, tiếp đó lắc đầu nói: “Không chỉ là không làm được. Thậm chí ta còn không biết như thế nào mới có thể làm được.’
“Thi triển một kiếm, kiếm thế không ngừng, liên miên bất tuyệt, là có thể làm được!” Kiếm Tướng quân cất cao giọng nói.
Lý Đào Hoa trầm ngâm trong chốc lát rồi đột nhiên nói: “Huyền Cửu kiếm quyết!”
“Không sai, tu luyện Huyền Cửu kiếm quyết tới đỉnh phong là có thể làm được.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, Lý Đào Hoa cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy A Cửu cô nương đã đứng trước mặt hai người bọn họ.
Kiếm Tướng quân vội vàng xoay người một cái, biến thành một con rắn trắng định bỏ trốn.
A Cửu cô nương nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc, tiếp đó ném mũi châm bạc trong tay ra ngoài, đánh thẳng vào đầu con rắn trắng kia. Thân thể bạch xà lập tức bắn lên, lại hóa thành hình người. Kiếm Tướng quân tức tới muốn hộc máu: “Cô nương, cẩn thận một chút.”
Lý Đào Hoa vội vàng hành lễ với A Cửu: “A Cửu tỷ tỷ, người này là...”
“Ma tộc, Kiếm Tướng quân.” A Cửu mỉm cười nhìn Kiếm Tướng quân.
Kiếm Tướng quân gật đầu nói: “Ngươi là nương tử của Quân Cửu?”
“Còn chưa qua cửa, không tính là nương tử, cứ gọi ta là A Cửu thôi.” A Cửu phất ống tay áo, nói với Lý Đào Hoa: “Không cần kinh hãi, rất nhiều năm trước Quân Cửu đã nói với ta, trong Ma tộc thất tướng quân có một người rất thích kiếm, huynh ấy cũng muốn kết giao. Cho nên hắn là vị khách mà Quân Kiến sơn hoan nghênh, nếu không một luồng tàn hồn, một hóa thân bạch xà đâu thể phá được đại trận hộ sơn của Quân Kiến sơn.”
Kiếm Tướng quân cười nói: “Tức là ta truyền thụ kiếm thuật cho cô gái này, Quân Kiến sơn cũng không có ý kiến?”
A Cửu lắc đầu nói: “Kiếm thuật của ta vốn không cao, nếu ta làm sư phụ dạy cô ấy mới là lãng phí khối ngọc tốt này. Nếu Kiếm Tướng quân nguyện ý dốc túi truyền thụ, sao ta lại không vui vẻ chấp thuận?”
Kiếm Tướng quân nghi hoặc nói: “Chẳng phải môn phái nhân gian các ngươi luôn chú ý tới sư môn chính thống à? Môn hạ đệ tử học tập tài nghệ của môn phái khác, đáng lý khó mà cho phép mới đúng?”
“Nếu Đào Hoa bị Chính Khí minh hay Thái Ất phái gì đó truyền thụ kiếm pháp, đó mới là đại nghịch bất đạo. Nhưng ngươi là kiếm tu Ma tộc, kiếm thuật của ngươi không xuất hiện tại nhân gian đã trăm năm ngàn năm. Lý Đào Hoa được ngươi truyền thụ kiếm thuật, sau đó lại dung hòa với hiểu biết của mình, xuất kiếm chấn động thiên hạ, đó là Quân Kiến sơn ta lại sáng tạo ra một nhánh kiếm thuật mới, đây là việc vẻ vang cho tông môn!” A Cửu cảm khái nói.
Kiếm Tướng quân nghe tới nửa câu sau, khóe miệng run rẩy: “Quân Kiến sơn mà lại không biết xấu hổ như vậy à?”
“Chúng ta gọi đó là hải nạp bách xuyên, thu thập sở trường mọi nhà!” A Cửu đi tới vỗ vai Kiếm Tướng quân: “Tiểu Kiếm, ngươi nên cảm thấy tự hào về chuyện này.”
Kiếm Tướng quân nhìn thoáng qua Lý Đào Hoa, hơi nghiêng đầu, ý tứ trong ánh mắt chắc là... người của Quân Kiến sơn các ngươi đều như vậy à?
Lý Đào Hoa nhún vai: “Tiểu sư huynh mà nghe A Cửu tỷ tỷ nói câu này chắc chắn sẽ tôn thờ như chân lý. Giờ phút này sư huynh đi lại trong Khán Dần thành, không khéo cũng định trộm chút kỹ nghệ quỷ đạo trở về. Còn Quân Cửu sư huynh, ta mới gặp sư huynh có một lần, nhưng câu mà A Cửu tỷ tỷ vừa nói cũng giống lời mà sư huynh sẽ nói.”
Kiếm Tướng quân bất đắc dĩ đáp: “Ta mới gặp chưởng môn tiền nhiệm của Quân Kiến sơn có một lần. Theo ý ta ông ấy cũng là người tiên phong đạo cốt, rất có phong phạm của Kiếm Tiên tuyệt thế.”
“Nhưng có thể tới đại điện của chúng ta, nói lại câu vừa rồi với pháp tượng của ông ấy. Tuy ông ấy đã về cõi tiên nhưng vẫn có một luồng tàn hồn lưu luyến trên Quân Kiến sơn, nếu nghe thấy câu này của ngươi, ta e pháp tượng của ông ấy còn cười ra thành tiếng.” A Cửu che miệng cười nói.
Kiếm Tướng quân giơ kiếm lên: “Được rồi. Ta cũng mặc kệ mấy chuyện đó, nếu Quân Kiến sơn không buồn để ý, thế thì tiếp theo ta càng phải triển khai thân thủ.”
Lý Đào Hoa nhìn thác nước phía trước: “Ngươi có thể xuất kiếm đảo ngược nó không?”
Kiếm Tướng quân gật đầu: “Đương nhiên là có thể. Nhưng bây giờ ta không phải thân thể hoàn chỉnh, nếu ta thi triển chiêu kiếm như vậy, chắc chắn sẽ hồn phi phách tán.”
“Nghịch chuyển thác nước này không phải chuyện khó, năm xưa Quân Cửu từng thể hiện một kiếm như vậy trước mặt Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm.” A Cửu nói.
Kiếm Tướng quân gật đầu: “Ta cũng đoán vậy, chiêu kiếm thiên đạo đương nhiên phải có uy lực như vậy. Nhưng kiếm của ta tên là Thiên Hình, mang ý hành động nghịch thiên. Cho nên chiêu kiếm của ta không phải kiếm của thiên đạo mà là chiêu kiếm nghịch thiên. Lý Đào Hoa, chiêu kiếm này ta chỉ có thể dạy ngươi làm sao để rút kiếm, còn xuất kiếm ra sao thì ngươi phải tự lĩnh ngộ.”
“Được !” Lý Đào Hoa gật đầu nói.
“Phù!” Kiếm Tướng quân thở một hơi dài, tiếp đó đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra, khoảnh khắc đó chỗ vỏ kiếm như có sấm sét vang lên.
Cùng lúc đó, trên không trung đột nhiên có mây đen giăng kín, sấm rền dữ dội.
Cứ như một khi Kiếm Tướng quân thật sự chém kiếm ra, sẽ có thiên phạt giáng xuống. Nhưng cuối cùng Kiếm Tướng quân không thi triển nốt chiêu kiếm này, kiếm vừa rời vỏ hắn đã lập tức thu hồi, sau đó nhìn sang phía Lý Đào Hoa: “Thấy rõ chưa?”
A Cửu đứng bên cạnh cau mày, ít nhất cô không thấy rõ chiêu kiếm vừa rồi.
Lý Đào Hoa nhắm hai mắt lại, im lặng một hồi rồi mới mở mắt ra, trịnh trọng gật đầu: “Thấy rõ rồi.”
Kiếm Tướng quân cười ha hả: “Tốt lắm, chỉ tiếc giai đoạn vung kiếm thì ngươi phải tự lĩnh ngộ! Cho dù là ngươi chắc cũng phải mất rất nhiều năm.”