Chương 206: Quỷ sai chặn đường
Chương 206: Quỷ sai chặn đường
Chương 206: Quỷ sai chặn đường
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Huynh đệ quỷ sai một đen một trắng, cầm một sợi xiềng xích dài, phía sau buộc đám vong hồn cúi đầu ủ rũ không nói năng gì. Hắc Vô Thường dừng bước, lôi một mũi châm sắt ra xỉa răng sau đó nói: “Ninh đạo chủ thật có nhã hứng, sao hôm nay lại chạy tới Quỷ giới chúng ta?”
“Phụng lệnh gia sư tới gặp một vị Phán quan, giờ chuyện đã xong, đang chuẩn bị đi về.” Ninh Thải Thần mặt không đổi sắc chắp tay nói.
Bạch Vô Thường ngẩng đầu lên, tiếp đó điểm mũi chân, thân hình như làn gió mát bay tới bên cạnh Ninh Thải Thần, rướn mũi ngửi ngửi vài cái.
Giờ phút này tuy trên vai Ninh Thải Thần còn khiêng theo Hải Thanh Mạc nhưng hắn đã dùng bí pháp quỷ đạo, trong mắt những người khác hiện tại trên tai Ninh Thải Thần trống rỗng không có thứ gì. Thấy Bạch Vô Thường hành động khác thường nhưng vậy hắn cũng không có phản ứng gì lạ, chỉ bình tĩnh cười nói: “Hai vị quỷ sai đại nhân mới từ Khán Dần thành trở về?’
Hắc Vô Thường gật đầu: “Đúng vậy, nếu có thể ở lại đó mãi thì tốt, rượu ở đó rất ngon, thịt cũng ngon, so với Hoàng Tuyền không có tới một cọng cỏ này thì chỗ đó tốt hơn quá nhiều.’
Bạch Vô Thường lui lại, gật đầu nói: “Là mùi của Lục Phán.”
Hắc Vô Thường day day mi tâm: “Vị Phán quan kia cũng không dễ chọc. Nhưng nghe nói hắn xuất thân từ Cửu Đạo, giờ vẫn còn duy trì liên hệ với Khán Dần thành à.”
Ninh Thải Thần cúi đầu cười nói: “Chỉ là chút chuyện công thôi.”
“Vậy xin cáo từ, ngày khác gặp lại tại Khán Dần thành, lại uống một chén.” Hắc Vô Thường rung xiềng xích trong tay, dẫn các vong hồn đi qua bên cạnh Ninh Thải Thần.
Ninh Thải Thần thở phào nhẹ nhõm, nếu bị huynh đệ quỷ sai này quấn lấy, thế thì đường tới Uổng Tử thành cũng chẳng dễ đi.
Huynh đệ quỷ sai bước vài bước tới, đột nhiên Bạch Vô Thường quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái. Hắc Vô Thường nhíu mày nói: “Ngươi nhìn cái gì thế?”
Bạch Vô Thường âm u nói: “Vì sao trên vai Ninh đạo chủ có cảm giác rất nặng nề?”
Ninh Thải Thần ở cách đó không xa nghe thấy câu này của Bạch Vô Thường, thân thể bất giác run lên một cái, bước chân lập tức đi nhanh hơn.
“Ồ?” Hắc Vô Thường nhướn mày, xoay người lại phun mũi châm sắt trong miệng ra, đánh thẳng về phía vai phải Ninh Thải Thần.
Ninh Thải Thần vội vàng vung cây quạt xếp trong tay đánh bay mũi châm đi. Hắn trầm giọng nói: “Vô Thường huynh đệ, làm gì vậy?’
Hắc Vô Thường bĩu môi: “Tiểu Bạch, xem ra ánh mắt ngươi cũng thật chính xác, đúng là trên vai Ninh đạo chủ có vấn đề.’
Ninh Thải Thần hừ lạnh: “Trên vai ta có vấn đề gì?’
“Xem thử là biết ngay thôi.” Bạch Vô Thường điểm mũi chân, lao thẳng tới trước mặt Ninh Thải Thần, giơ tay chộp về phía tay phải hắn.
Ninh Thải Thần vung quạt ngăn cản, chỉ trong giây lát hai người đã giao thủ vài lần. Bạch Vô Thường ra tay có vẻ rất nhẹ nhàng hư ảo nhưng thực tế tốc độ lại cực kỳ nhanh chóng. Hắc Vô Thường ở đằng xa quan sát, chỉ thấy hai cái bóng trắng không ngừng lượn vòng trong phạm vi ba trượng, Hắn day day mi tâm, trầm giọng nói: “Nhìn tới hoa cả mắt!”
Nói xong hắn rung tay phải, một sợi xích bay thẳng tới, quấn luôn vào chân phải Ninh Thải Thần.
“Không tốt!’ Ninh Thải Thần quát khẽ một tiếng.
Bạch Vô Thường nhân cơ hội đặt tay lên vai phải Ninh Thải Thần, quả nhiên nắm được một thứ rất lớn. Hắn âm u nói: “Đúng là có vấn đề.” Ngay tiếp đó hắn kéo mạnh tay phải, Hải Thanh Mạc bị áo bào Phán quan màu đỏ bao bọc cứ thế rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng.
Hắc Vô Thường lập tức lắc mình xuất hiện tại đó, giẫm chân lên tấm áo đỏ, cúi đầu nói: “Áo bào Phán quan màu đỏ?”
“Là Lục Phán.” Bạch Vô Thường trả lời.
“Đây là công vụ của chúng ta, mong huynh đệ quỷ sai đừng nhúng tay vào.” Ninh Thải Thần nhanh chóng nói.
“Đây là Hoàng Tuyền, không có công vụ nào của Khán Dần thành.” Hắc Vô Thường giơ chân đá một cái, cái bọc bên dưới lại lăn về phía trước, thân hình dưới tấm áo bào Phán quan màu đỏ cũng hiện ra.
“Là hắn.” Bạch Vô Thường sửng sốt.
Khóe miệng Hắc Vô Thường hơi nhếch lên, lộ vẻ nghiền ngẫm: “Là đứa con trai của Tích Quy.”
Ninh Thải Thần đi tới nói: “Đứa bé này muốn tới Uổng Tử thành tìm vong hồn của mẫu thân nó, bất chấp cả ta và Thành chủ phản đối, tự nó âm thầm lẻn vào Hoàng Tuyền. Chúng ta nhờ Lục Phán quan tìm được nó, nhưng dù sao cũng là người sống lẻn vào Hoàng Tuyền, nếu bị những người khác biết e là khó mà trả lời được. Cho nên Lục Phán dùng quan phục của mình thay chúng ta ẩn giấu khí tức của nó.”
Bạch Vô Thường trầm ngâm trong chốc lát: “Hóa ra là thế.”
Hắc Vô Thường rung sợi xích trong tay: “Nhưng lại bị hai người chúng ta bắt gặp.’
Ninh Thải Thần ngắt lời nói: “Người này là con trai của Tích Quy, năm xưa hai người các ngươi cũng có chút quan hệ với Tích Quy, hay là... châm chước một chút.’
Hắc Vô Thường lại day day mi tâm, hắn có vẻ rất thích hành động này, giọng nói của hắn đầy ảo não: “Ta thì đồng ý châm chước đấy, nhưng vị huynh đệ bên cạnh ta, ngươi cũng biết mà.”
“Các ngươi đi đi.” Bạch Vô Thường đột nhiên mở miệng: “Chúng ta coi như không nhìn thấy.”
Thần sắc Hắc Vô Thường biến đổi: “Ô? Hiếm khi thấy ngươi có mắt như vậy đấy? Cũng đúng, dù sao cũng là con trai của Tích Quy. Năm xưa ta còn trêu ngươi có phải thích tiểu cô nương nhà người ta không.”
“Câm miệng.” Bạch Vô Thường lạnh lùng bỏ lại câu này rồi xoay người định bỏ đi.
Ninh Thải Thần lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đầy bất đắc dĩ. Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi này quả tim hắn lúc thì giật lên rồi khi lại hạ xuống, lát sau lại giật lên lại rơi xuống, đúng là dằn vặt hắn quá mức. Hắn hành lễ nói: “Xin đa tại nhị vị huynh đệ.” Hành lễ xong hắn bước tới, định khiêng Hải Thanh Mạc lên.
Nhưng ngay lúc này Hải Thanh Mạc đột nhiên mở mắt, gã hạ giọng nói: “Đúng là đa tạ.” Cùng lúc đó Hải Thanh Mạc đặt một tay lên mặt đất, dưới đất bỗng hiện lên bùa chú màu đen.
Ninh Thải Thần biến sắc: “Ngươi định làm gì?”
“Quỷ Ảnh... Vô Tung!” Hải Thanh Mạc mỉm cười, bùa chú trong tay ấn thẳng lên mặt đất, tiếp đó thân hình đột nhiên biến mất.
Bạch Vô Thường xoay người lại nhìn bùa chú màu đen dưới đất, chậm rãi nói: “Quỷ Ảnh phù?”
Ninh Thải Thần hít một hơi thật sâu: “Quỷ sai huynh đệ, bây giờ một người sống sờ sờ đi lung tung trong Hoàng Tuyền. Nếu không phải hai người các ngươi kiên quyết ngăn cản, bây giờ ta đã đem hắn rời khỏi Hoàng Tuyền rồi.’
Hắc Vô Thường biến sắc: “Nhà ngươi trở mặt nhanh thật đấy. Mới lúc trước còn cảm kích chúng ta, bây giờ lớn chuyện rồi lại đòi kéo chúng ta xuống nước?”
Ninh Thải Thần hừ lạnh nói: “Thế thì cứ mặc kệ, để tên Hải Thanh Mạc bị quỷ sai nào đó bắt được sau đó xử tử ngay tại chỗ!”
Bạch Vô Thường khẽ thở dài: “Đúng là hai huynh đệ chúng ta xen vào việc của người khác. Đại Hắc, ngươi đưa mấy vong hồn này về Diêm La điện trước đi. Ta đi tìm con trai của Tích Quy!”