Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 205 - Chương 205: Tàn Hồn Quỷ Vương

Chương 205: Tàn hồn Quỷ Vương Chương 205: Tàn hồn Quỷ Vương

Chương 205: Tàn hồn Quỷ Vương

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

“Yên tâm, trước khi đi chắc chắn ta sẽ để lại một phần đại lễ cho ngươi.” ‘Hải Thanh Mạc’ đột nhiên vân vê hai ngón tay, một nén hương thon dài xuất hiện trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng vung tay, nén hương cắm xuống dưới đất.

Lục Phán sửng sốt: “Ngươi thật to gan!”

Ninh Thải Thần thấy vậy cũng buột miệng thốt lên: “Bái Hoàng hương, nơi này là địa phận Hoàng Tuyền!”

“Đã nói mà, xưa nay ta luôn là người to gan, huống chi bây giờ ta đã là người chết, còn phải sợ điều gì?” ‘Hải Thanh Mạc’ vung ống tay áo, nén hương cháy lên, tiếp đó hắn hạ giọng lẩm bẩm: “Con đường Hoàng Tuyền, đi tới điểm cuối, chủ nhân vạn quỷ, thấy hoàng quỳ lạy.”

“Thằng điên!” Lục Phán quay mình, tung người bỏ đi.

Màu đen như mực trong mắt ‘Hải Thanh Mạc’ tan đi, tiếp theo hắn ngửa đầu ngã thẳng ra sau: “Lần sau gặp lại.”

Ninh Thải Thần nhào người tới sau lưng Hải Thanh Mạc, đỡ lấy thân thể đã ngã ra phía sau của gã, hạ giọng nói: “Huynh đệ, đừng gây chuyện nữa. Sớm ngươi không về, muộn ngươi không tới, đến vào lúc này làm cái gì?”

Con ngươi Hải Thanh Mạc dần dần hóa thành trong trẻo, gã đứng dậy day day đầu, quay sang nhìn xung quanh: “Ta uống rượu say cơ mà? Đây là đâu?”

“Đây chính là nơi ngươi luôn nhung nhớ đấy.” Ninh Thải Thần bất đắc dĩ nói.

Hải Thanh Mạc cả kinh: “Nơi này là Quỷ giới?”

“Không sai, ngươi nhìn người kia xem có giống Phán quan trong tranh không?” Ninh Thải Thần chỉ Lục Phán ở phía trước.

Hải Thanh Mạc chăm chú quan sát cả nửa ngày, cuối cùng mới gật đầu nói: “Giống giống, đúng là giống y hệt. Nhưng thân là Phán quan Địa Phủ, đáng lẽ hắn phải tới bắt chúng ta chứ? Sao hắn lại chạy trốn nhanh như vậy?”

“Bởi vì...” Ninh Thải Thần thở dài một tiếng: “Có một kẻ mà hắn không thể trêu vào vừa xuất hiện.”

Hải Thanh Mạc cau mày, vô thức quay đầu lại.

Chỉ thấy sau lưng gã có một thân hình hư ảo khổng lồ chậm rãi hiện thân. Thân hình kia to như ngọn núi nhỏ, mặc bộ trường bào màu đen rách nát, nửa gương mặt có hình xương khô, nửa gương mặt còn lại là mỹ nam tuấn tú. Hắn cúi đầu nhìn Hải Thanh Mạc bên dưới, giọng nói mang chút ý cười: “Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi.”

Hải Thanh Mạc nhìn thoáng qua Ninh Thải Thần, lại ngẩng đầu nhìn thân hình hư ảo khổng lồ kia, nghi hoặc nói: “Quý ngài trông rất đáng sợ này... có phải nhận nhầm người không?”

“Kẻ vừa chiếm cứ thân hình của ngươi là người quen cũ với Quỷ Vương.” Ninh Thải Thần trả lời.

Hư ảnh kia lại cười: “Không, ta không nhận sai người.”

Hải Thanh Mạc cả kinh: “Hắn chính là Hoàng Tuyền Quỷ Vương! Chủ nhân Uổng Tử thành!”

“Im miệng!’ Ninh Thải Thần đột nhiên gầm lên một tiếng.

Quỷ Vương kia lại cười ha hả: “Có rất ít người dám nói ba chữ này trước mặt ta. Dù sao thì đối với một số người tòa thành này là chỗ quy tụ cho người chết oan, còn đối với người trong thành nó lại là nơi vãng sinh.”

Theo tiếng cười của Quỷ Vương vang lên, Lục Phán vốn đang chạy như điên lại đột nhiên chậm lại, sau đó lảo đảo đi vài bước, cuối cùng trực tiếp quỳ một gối xuống đất. Hắn cắn răng nói: “Quỷ Vương, ngươi dám hiện thân đi vào Hoàng Tuyền, chẳng lẽ không sợ bị đánh tới hồn phi phách tán ư?”

“Lục Phán quan, nói lại thì chúng ta cũng là người quen cũ. Cố nhân gặp lại, giúp ta chút việc, ta sẽ không giết ngươi.” Quỷ Vương chậm rãi nói.

Lục Phán cau mày: “Giúp việc gì?”

“Đưa thằng nhóc vừa tu hành quỷ đạo này tới Vãng Sinh thành tìm ta.” Quỷ Vương quay sang nhìn Hải Thanh Mạc bên dưới.

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Nghĩa là sao?”

Lục Phán nắm chặt cây bút lông trong tay, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi đột nhiên nói: “Được!”

Sau tiếng “được” này, Lục Phán nâng bút tung người nhảy tới, đi đến phía trước Hải Thanh Mạc, trực tiếp vung bút viết một chữ lên ngực gã.

Cấm.

Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh chóng, Hải Thanh Mạc hoàn toàn không kịp phản ứng. Ninh Thải Thần đứng bên cạnh, bộ nho sam tung bay phất phới nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt, không hề ra tay ngăn cản.

Sau khi chữ “Cấm” này hạ xuống, Hải Thanh Mạc đang định lên tiếng nhưng miệng mở ra mà không thể phát ra âm thanh nào. Gã sửng sốt quay đầu sang nhìn Ninh Thải Thần nhưng lại phát hiện tuy Ninh Thải Thần cũng mở miệng nói gì đó mà gã lại hoàn toàn không nghe được gì. Thêm một lúc nữa, trước mắt gã tối sầm, không nhìn thấy thứ gì.

Lục Phán thu bút, âm u nói: “Mất hết ngũ cảm, vãng sinh tịnh thổ!” Tiếp đó hắn vung ống tay áo, bộ y phục Phán quan trên người rời khỏi thân thể, bay lượn vài vòng xung quanh Hải Thanh Mạc rồi đột nhiên quấn chặt lấy gã. Tiếp đó hắn nghiêng đầu, nhìn về phương xa.

Nửa gương mặt tiểu lang quân tuấn tú của Quỷ Vương nhếch miệng, cuộc sống vẻ rất hài lòng, còn gương mặt bạch cốt cũng nhìn về phương xa, có làn sương mù màu đen chậm rãi lan tỏa. Hắn cười lạnh nói: “Chỉ có ba vị Diêm La ra mặt mà muốn mời ta đi?”

Lục Phán trầm giọng nói: “Quỷ Vương, ta đã làm mọi chuyện trong khả năng của mình, mong ngài tuân thủ ước định.”

“Nếu ta không tuân thủ thì sao?” Quỷ Vương hỏi ngược lại.

Ánh mắt Lục Phán sắc bén hẳn lên: “Bây giờ người này đã mất hết ngũ cảm, còn bị quan bào của ta bao phủ, trên người không còn chút khí tức nhân gian nào, đi lại trong Hoàng Tuyền cũng không có ai ngửi thấy mùi. Nhưng dù sao ta cũng là Phán quan Quỷ giới, không thể tự mình dẫn hắn tới địa phận của ngươi được.”

“Thải Thần.” Quỷ Vương đột nhiên cất tiếng gọi âm u.

Ninh Thải Thần không còn vẻ kinh hãi lúc trước, thản nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp: “Tuân lệnh!”

Lục Phán sửng sốt: “Ngươi?”

Ninh Thải Thần đi tới khiêng Hải Thanh Mạc đang bị y phục Phán quan màu đỏ bao phủ: “Tại hạ bất tài, đi theo Quỷ Vương đại nhân đã nhiều năm.”

“Ngươi dẫn hắn tới Vãng Sinh thành, nơi này cứ giao cho ta.” Quỷ Vương hóa thành một luồng sáng vàng, trực tiếp lướt về phía xa.

Chỉ thấy đằng xa có ba tiếng cười hùng hồn cất lên vang dội: “Yêu tà to gan, dám rời Uổng Tử thành!”

“Chỉ có ba tên Diêm La mà dám hô to gọi nhỏ với bản vương, các ngươi mới là to gan.” Giọng nói Quỷ Vương mang vẻ khinh thường.

Lục Phán quay sang nhìn Ninh Thải Thần, sắc mặt phức tạp: “Ngươi bắt đầu đi theo Quỷ Vương từ khi nào?’

Ninh Thải Thần nhún vai: “Sớm hơn ngươi mấy năm. Ha ha ha ha.” Nói xong hắn khiêng Hải Thanh Mạc chạy theo hướng ngược lại.

Lục Phán hừ lạnh một tiếng, vung tay phải, thân hình Phán quan thư sinh ở bên cạnh tan thành tro bụi; hắn lại giậm chân một cái, thân thể chìm xuống đất. Còn ở phía xa nhanh chóng vang lên tiếng giao chiến kinh thiên động địa. Đây không phải lần đầu Hoàng Tuyền Quỷ Vương rời khỏi Uổng Tử thành xâm nhập Quỷ giới, nhưng dù sao lần này cũng chỉ là một luồng tàn hồn do một nén Bái Hoàng hương dẫn tới, cho nên chỉ có Diêm La trong ba điện ra tay. Có điều tới cuối cùng Diêm La của ba điện cũng bị đánh tới ngã ngửa, u hồn Hoàng Tuyền Quỷ Vương bỏ đi trong tiếng cười dài.

Còn ở đằng kia, Ninh Thải Thần đang cõng Hải Thanh Mạc nhanh chóng bỏ chạy, đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện hai bóng người một đen một trắng. Hắn sửng sốt: “Huynh đệ quỷ sai?”
Bình Luận (0)
Comment