Chương 204: Phán quan song sinh
Chương 204: Phán quan song sinh
Chương 204: Phán quan song sinh
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ninh Thải Thần đứng bên dưới, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Chết tiệt, trêu chọc ai thì cũng thôi, lại chọc phải cái tên này.”
‘Hải Thanh Mạc’ lại hoàn toàn không hề e ngại, lúc này thấy rốt cuộc Lục Phán đã hiện thân, mắt hắn vui mừng, giang hai tay áo, gầm lên trời một tiếng: “Hồn phách của ta ở đây, có giỏi thì cứ lấy đi.”
Lục Phán giơ cây bút lông trong tay lên, viết một chữ “Tử” lớn lên hư không, sau đó chữ Tử màu đen đột nhiên bay thẳng tới, đánh về phía ‘Hải Thanh Mạc’.
‘Hải Thanh Mạc’ vỗ nhẹ lên vai mình, cười nói: “Chút tài mọn.”
Chỉ thấy một con hung thú với gương mặt giống chó nhô lên từ vai hắn, há to cái miệng cực kỳ khoa trương, tiếp theo đột nhiên hút một cái, nuốt chửng chữ “Tử” kia vào.
Giây lát sau thân hình Lục Phán cũng lao tới trước mặt ‘Hải Thanh Mạc’, vung cây phán quan bút trong tay lên, đánh về phía ‘Hải Thanh Mạc’.
Còn ‘Hải Thanh Mạc’ lại rút thanh U Đô kiếm bên hông ra, dễ dàng ngăn cản đòn này của Lục Phán, gã âm u nói: “Đã nhiều năm qua rồi mà hắn hoàn toàn không tiến bộ chút nào.’
Cái đầu của Lục Phán đột nhiên quay một vòng, gương mặt râu ria tức tối đột nhiên hóa thành dung mạo thư sinh trắng trẻo tuấn tú. Hắn khẽ mỉm cười với ‘Hải Thanh Mạc’, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn đôi chút: “Cái này thì chưa chắc.’
‘Hải Thanh Mạc’ cả kinh, dưới chân giậm mạnh, nhanh chóng thối lui. Nhưng đã không còn kịp, dưới đất đột nhiên có một nhà giam bạch cốt dâng lên, nhanh chóng nhốt hắn vào trong. Hắn kinh hãi nhìn Lục Phán trước mặt: “Ngươi tu luyện được Song Sinh công?’
“Ha ha ha ha.” Lục Phán ngửa đầu lên cười một tràng dài, trong tiếng cười mang theo cả vẻ âm nhu và hùng hồn. Hắn cúi đầu nói: “Ta làm Quỷ Tiên dưới địa phủ năm trăm năm, chẳng lẽ ngươi nghĩ thực lực của ta vẫn y như năm xưa à?”
Ninh Thải Thần siết chặt cây quạt xếp trong tay, hắn là đạo chủ Cửu Đạo trong Khán Dần thành, tuy trong Hoàng Tuyền này không có cơ hội chiến thắng một Phán quan nhưng ít ra thân phận cũng có đôi chút lực uy hiếp. Hắn do dự một hồi rồi mới cất cao giọng nói: “Phán quan, ta là đệ tử dưới trướng Khán Dần Thành chủ, người này bị phản đồ Khán Dần thành cưỡng ép chiếm cứ thân thể, lạc vào Hoàng Tuyền, mong Phán quan nể tình Thành chủ, chỉ diệt trừ hồn phách phản đồ. Người này vô tội, đừng làm thương tổn tới thân thể hắn.”
Lục Phán nhếch miệng, đầu xoay một cái, lại biến thành gương mặt râu ria trợn mắt kia. Hắn quay sang trừng mắt nhìn Ninh Thải Thần một cái, trầm giọng nói: “Ngươi đang dùng thân phận Thành chủ uy hiếp ta?”
Ninh Thải Thần vội vàng cúi đầu nói: “Không dám.’
“Từ khi Thành chủ tới ngồi tại Khán Dần tới giờ, Quỷ đạo Nhân giới luôn là nước giếng không phạm nước sông. Không ai dám tùy tiện vi phạm quy củ, còn người vi phạm quy củ chỉ có một kết cục, đó chính là... chết.” Lục Phán nhẹ nhàng xoay cây bút lông trong tay: “Ta nghĩ Thành chủ còn hiểu rõ quy củ này hơn bất cứ ai khác.” Sau khi nói xong, Lục Phán giơ cao cây bút lông trong tay.
Ninh Thải Thần nhẹ nhàng nâng quạt xếp, chuẩn bị ra tay ngăn cản kịp thời.
“Nếu ngươi động thủ, cho dù ngươi có là chủ nhân của Cửu Đạo cũng phải tới Diêm La điện báo cáo!” Lục Phán vung cây bút lông trong tay đánh thẳng vào đầu ‘Hải Thanh Mạc’.
“Thú vị.” Một tiếng cười khẽ vang lên, vẻ kinh hãi trên mặt ‘Hải Thanh Mạc’ lập tức tan đi, sắc mặt lộ vẻ suy tư. Theo tiếng cười của hắn, nhà giam bạch cốt nứt toác, sau đó tan thành tro bụi. Hắn thi thầm với giọng âm u: “Chú pháp, Dục Hải Vạn Trượng Uyên!”
Ninh Thải Thần cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu xê dịch. Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện không ngờ mặt đất đầy cát vàng lại từ từ biến thành nước biển. Hắn vội vàng vận niệm lực lên mũi chân, ổn định thân hình của mình. Nhưng nước biển dưới chân Lục Phán lại dâng lên cực kỳ mãnh liệt, sau khi xoay chuyển vài lượt đã đẩy Phán quan tới cuối cơn sóng, nhấn chìm hắn xuống nước biển, rơi vào vực sâu vạn trượng. Lục Phán vung cây bút lông trong tay viết một chữ “Khởi”, nhưng vừa thu bút chữ “Khởi” thì ‘Hải Thanh Mạc” đã lao tới trước mặt hắn, xuất chưởng vỗ thẳng vào trán hắn.
Thân thể Lục Phán chấn động một cái, tiếp đó chỉ thấy một thư sinh mặc nho sam gương mặt trắng trẻo bay ra từ trong thân thể này. Lục Phán gầm lên: “Ngươi thật to gan!”
‘Hải Thanh Mạc’ cười nói: “Nhìn lại năm trăm năm trước, ngó tới năm trăm năm sau, hai chữ ‘to gan’ này, ta cũng đồng ý!”
Tiếp đó chỉ thấy nước biển đột nhiên tan đi, mặt đất lại biến thành cát vàng. ‘Hải Thanh Mạc’ hạ xuống vững vàng dưới đất, đứng bên cạnh Ninh Thải Thần cười nói: “Sư thúc, sao nào? Năm trăm năm qua trong Cửu Đạo có xuất hiện người nào vượt qua ta không?”
Ninh Thải Thần cười khổ nói: “Hắn tu luyện thân thể song sinh bao nhiêu năm, ngươi cứ thế đánh tan! Sau này trừ phi ngươi có thể giết chết một Phán quan trong Hoàng Tuyền, nếu không chúng ta cũng chẳng có cách nào rời khỏi nơi này!”
“Giết chết một Phán quan trong Hoàng Tuyền khó lắm ư?” ‘Hải Thanh Mạc’ nhẹ nhàng vặn cổ, phát ra tiếng kêu ‘răng rắc’.
Giờ phút này gương mặt Lục Phán đã tức tối tới mức đỏ bừng, không thể kiềm chế nổi cơn thịnh nộ trong lòng. Hắn gầm lên một tiếng: “Hồ An, chuyện ngươi bị Khán Dần thành đuổi giết năm xưa là ngươi tự tìm đường chết, liên quan gì tới ta? Vì sao cứ dây dưa với ta như vậy?”
“Năm đó chúng ta là đồng môn, trong thế hệ đó vốn là người có cơ hội lớn nhất bước vào Hoàng Tuyền trở thành Quỷ Tiên. Nhưng vì sao cuối cùng ngươi thành Phán quan còn ta lại bị Cửu Đạo đuổi giết?” ‘Hải Thanh Mạc’ hỏi.
Lục Phán hừ lạnh một tiếng: “Là do ngươi muốn nghiên cứu viết cái Thần Đạo thư gì đó, còn định cấu kết với Uổng Tử thành, liên quan gì tới ta?”
“Đúng vậy, vị Hoàng Tuyền Quỷ Vương tới từ Uổng Tử thành kia!” ‘Hải Thanh Mạc’ đột nhiên cao giọng cười ha hả: “Sau này hắn nói với ta, hắn có thể đi tới Khán Dần thành hoàn toàn là mượn con đường của ngươi.’
“Đừng có nói bừa!” Lục Phán tức giận mắng một tiếng, tiếp đó lại lại vung cây bút lông kia tấn công ‘Hải Thanh Mạc’, còn thân thể Phán quan thư sinh cũng rút một thanh kiếm mỏng bên hông ra, phối hợp với thế công của Lục Phán, cùng nhau đánh tới.
‘Hải Thanh Mạc’ một mình giao chiến với hai người nhưng không hề rơi xuống hạ phong. Hắn ngạo nghễ nói: “Năm xưa nếu ta vào Hoàng Tuyền, chắc giờ phút này đã là Diêm La trong một điện rồi. Ngươi chẳng qua chỉ là Phán quan nho nhỏ mà dám lên giọng trước mặt ta. Ta cho ngươi một cơ hội...” Nói tới đoạn cuối hắn lại đột nhiên im bặt.
Tiếp đó Phán quan thư sinh xuất kiếm đâm xuyên qua vai hắn.
Ninh Thải Thần ở bên cạnh kinh hãi tới biến sắc, vội vàng nói: “Làm sao thế!”
‘Hải Thanh Mạc’ biến sắc: “Rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch gì, vì sao nó thôn tính thần thức của ta nhanh vậy?”
“Mẫu thân nó là đệ tử Quỷ Môn đạo, Thành chủ từng đích thân truyền nghề, đương nhiên bất phàm rồi!” Ninh Thải Thần trả lời.
“Không thể nào, thân phận của hắn không chỉ có thế.” ‘Hải Thanh Mạc’ cắn răng nói: “Phải chết rồi!”
“Đừng mà!” Ninh Thải Thần nôn nóng nói: “Ngươi giết chết Phán quan này trước rồi hãng biến mất, nếu không chúng ta đều phải chết ở đây. Không đúng, không thể nói vậy được! Ngươi không giết chết hắn thì lần sau không có cơ hội đâu! Sống trên đời đừng để có gì tiếc nuối!”
Lục Phán trợn mắt tức tối nhìn sang hắn: “Ngươi đang nói cái gì đấy!”