Chương 203: Quỷ môn lại mở
Chương 203: Quỷ môn lại mở
Chương 203: Quỷ môn lại mở
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc vốn đang nằm trên bàn hôn mê bất tỉnh, đột nhiên thân hình run khẽ, sau đó rung chuyển kịch liệt, toàn bộ thân thể ngồi thẳng dậy. Chỉ thấy giờ phút này hai mắt Hải Thanh Mạc đã biến thành màu đen như mực, gã mở miệng gầm lên một tiếng.
Toàn bộ Khán Dần thành đột nhiên cuồng phong gào thét.
“Buông đao đi, có chuyện thú vị rồi.” Ninh Thải Thần cười nói.
Chu Đán buông trường đao xuống, trợn mắt tức tối nhìn Ninh Thải Thần, nhưng chung quy vẫn không nói gì. Hắn quay đầu lại nhìn cuồng phong thổi tới mức tất cả cửa sổ trong quán rượu rung lên lạch cạch, có phù văn từ ngoài cửa bay vào, sau đó không ngừng chui vào miệng Hải Thanh Mạc.
Thần sắc Ninh Thải Thần càng vui mừng: “Ha ha ha ha, đúng là bất ngờ! Con trai của Tích Quy đúng là khiến người ta bất ngờ hơn cả Tích Quy.”
“Khốn kiếp.” Chu Đán đi tới nắm lấy yết hầu Hải Thanh Mạc.
Chỉ thấy một luồng chân khí màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hải Thanh Mạc, ngăn cản tất cả phù văn màu đen đang cuồn cuộn đổ vào phòng. Vô số phù văn xoay tròn trong phòng, Ninh Thải Thần nhẹ nhàng múa cây quạt xếp, ngăn đống phù văn đánh vào người mình. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi tưởng đây chỉ là phù văn bình thường thôi à? Đừng đứng ngây ra nữa, thằng nhóc này nhận được bản thiếu của Thần Đạo thư, mấy phù văn này đều có khiếm khuyết. Ngươi tự xưng là đệ nhất Cửu Đạo, nhưng có hơn được người kia không?’
Chu Đán quay đầu lại, căm tức nhìn Ninh Thải Thần: “Ngươi biết trước chuyện này?”
“Không phải, ta chỉ biết hắn từng tu hành Thần Đạo thư nhưng không biết hắn lại có Thần Đạo thư bản thiếu.” Ninh Thải Thần lắc đầu nói.
“Lôi Đình Sở Chí!” Chu Đán gầm lên một tiếng, chỉ thấy phía trên bỗng nhiên xuất hiện tám thanh trường kiếm bằng xương trắng, dồn dập rơi xuống mặt đất xung quanh Hải Thanh Mạc, tiếp theo hắn lại vung mạnh tay lên: “Bát Phương Tịch Diệt!”
Một luồng sấm sét thanh thế hùng hồn đánh thẳng xuống đầu Hải Thanh Mạc.
Ninh Thải Thần gấp cây quạt xếp lại, đang định hành động, đột nhiên thấy trên đỉnh đầu Hải Thanh Mạc đột nhiên xuất hiện một bùa chú màu đen, hút sạch luồng sấm sét kia vào. Tiếp đó trong mắt Hải Thanh Mạc hiện lên một luồng sáng màu tím, tám thanh trường kiếm bạch cốt lập tức vỡ vụn, Chu Đán cũng bị đẩy lùi ba bước.
“Vô dụng thôi.” Ninh Thải Thần lắc đầu nói: “Năm xưa người đó đã hơn xa chúng ta, chỉ dựa vào uy thế của một quyền sách tàn khuyết nhưng vẫn cao hơn chúng ta một bậc.”
Ánh tím trong mắt Hải Thanh Mạc dần dần tan biến, lại trở về màu đen như mực. Y đột nhiên nhếch miệng cười với hai người trước mặt: “Năm trăm năm, lại gặp nhau rồi, hai vị sư thúc.”
Chu Đán biến sắc: “Là ngươi! Ngươi còn sống!”
“Thân về quỷ đạo, sớm đã bất sinh bất diệt, thế nào là sống, thế nào là chết?” Người phụ thể vào Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười, nói đầy ẩn ý: “Ngươi nói xem có đúng không, Thành chủ?”
Bùa chú bay lượn trong phòng, tới lúc này cuối cùng cũng yên tĩnh lại,dồn dập hạ xuống tay “Hải Thanh Mạc”, tiếp đó hòa vào trong người gã.
Sau đó lại thấy Thành chủ mặc áo đen lại xuất hiện trong quán rượu. Hắn nhìn “Hải Thanh Mạc” trước mặt, khẽ thở dài: “Ngươi đã trở lại.”
“Yên tâm đi Thành chủ, ta chỉ trở về trong một chớp mắt, không thể gây ra sóng gió gì đâu.” ‘Hải Thanh Mạc’ cười khổ một cái, hắn nhún vai nói: “Rất nhiều năm trước ta từng lên kế hoạch, đợi tới một ngày ai đó mang lòng tham hấp thu quyển Thần Đạo thư của ta, ta có thể mượn xác hoàn hồn. Nhưng thật không ngờ lúc hoàn hồn lại là thân hình như vậy.”
“Nghĩa là sao?” Chu Đán nghi hoặc nói.
Khán Dần Thành chủ im lặng một hồi rồi nói: “Hải Thanh Mạc, đang thôn tính thần niệm của hắn.’
“Đúng vậy. Ta đang bị ‘ăn thịt’. Ha ha ha, rõ ràng đây là một người đã bị hủy hoại Linh Hải. Có lẽ đây là số mệnh rồi.” ‘Hải Thanh Mạc’ giơ tay gãi nhẹ lên mi tâm: “Thằng nhóc này định đi tới đâu vậy?”
“Hắn muốn tới Uổng Tử thành, tìm vong hồn mẫu thân mình.” Ninh Thải Thần mở miệng nói.
“Uổng Tử thành à. Hoàng Tuyền Quỷ Vương, nói lại thì đã lâu chúng ta không gặp mặt rồi!” ‘Hải Thanh Mạc’ đột nhiên giơ hai ngón tay chỉ lên trời, cười nói: “Quỷ Môn quan, mở!”
Chỉ thấy một cánh cửa chậm rãi mở ra trong hư không, bên trong không ngừng vang lên tiếng quỷ khóc, có quỷ trảo âm trầm gõ lên rìa cửa, định bò từ trong ra ngoài. Có điều bọn chúng có vẻ sợ hãi trước uy thế của Khán Dần Thành chủ, không con âm quỷ nào dám thật sự bước ra khỏi Quỷ Môn quan.
“Thành chủ, ngươi có thể ra tay ngăn cản ta, nhưng thằng nhóc này đã kế thừa y bát của ta, rất nhiều chuyện ngươi cũng không thể ngăn cản được.” ‘Hải Thanh Mạc’ tung người nhảy lên, trực tiếp bước vào trong Quỷ Môn quan.
Khán Dần Thành chủ lạnh lùng quan sát mọi chuyện, không tiến tới ngăn cản.
Còn lúc này Ninh Thải Thần lại nhanh chóng bước tới, trực tiếp đi vào Quỷ Môn quan theo. Hắn cất cao giọng nói: “Thành chủ, ta đi theo mang Hải Thanh Mạc về.”
“Khốn kiếp!” Chu Đán siết chặt nắm tay phải, đang định đuổi theo nhưng lại bị Khán Dần Thành chủ vung ống tay áo ngăn cản.
“Mặc hắn đi đi.” Khán Dần Thành chủ âm u nói.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi bước và Quỷ Môn quan, tiếng âm quỷ kêu rên kinh người bỗng nhiên biến mất, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Tĩnh lặng như chết.
‘Hải Thanh Mạc’ lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới là làn sương mù màu vàng dày đặc. Bên trong sương mù dày đặc là vong hồn tạo thành từng nhóm một đang chậm rãi đi tới. Hắn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Lại trở về nơi này rồi.”
Tiếp đó Ninh Thải Thần xuất hiện sau lưng hắn, cánh cửa hư không phía sau cũng lập tức khép lại. ‘Hải Thanh Mạc’ quay đầu lại nhìn Ninh Thải Thần đằng sau, hàng mi cau lại: “Ngươi đuổi theo làm gì?”
“Tiểu hữu bị ngươi chiếm cứ thân thể có đôi chút duyên phận với ta. Hắn muốn tới Uổng Tử thành dạo chơi, ta nguyện đi cùng hắn.” Ninh Thải Thần nói.
“Ngươi tưởng ta dẫn hắn vào Hoàng Tuyền là để giúp hắn hoàn thành ước nguyện trong lòng hay sao?” ‘Hải Thanh Mạc’ lạnh lùng nói: “Hắn vẫn đang thôn tính thần niệm của ta, ta cùng lắm cũng chỉ chiếm thân thể này được cỡ nửa canh giờ nữa. Mà nguyên nhân ta nhất định phải tới Hoàng Tuyền này, chắc giờ phút này ngươi cũng nhận ra.”
Ninh Thải Thần cả kinh: “Lục Phán!”
“Lục Phán quan! Ta Hồ An, lại tới Hoàng Tuyền! Mời ngươi mau chóng tới chịu chết!” ‘Hải Thanh Mạc’ ngửa đầu lên quát.
Ninh Thải Thần vội vàng quay đầu lại bỏ chạy.
Nhưng đã không còn kịp.
Chỉ thấy một cơn gió mạnh đảo qua, hất ngã Ninh Thải Thần xuống dưới đất. Còn ‘Hải Thanh Mạc’ đỡ lấy cơn gió này nhưng chỉ lùi lại phía sau ba bước.
Trên không trung vang lên tiếng cười ha hả: “Cuồng đồ to gan! Năm trăm năm rồi mà còn dám tới Hoàng Tuyền!”
‘Hải Thanh Mạc’ ngẩng đầu lên nói: “Ngươi làm Phán Quan năm trăm năm rồi nhưng trước sau gì vẫn không thấy hồn phách của ta. Nói vậy chắc năm trăm năm qua cũng rất dày vò nhỉ?”
Một người mặc áo đỏ, đội mũ cánh chuồn màu hắc kim, chân đi giày đế cao màu đen xuất hiện trong hư không. Tay hắn cầm một cây bút lông lớn như thanh kiếm, để râu dài, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng trả lời: “Hôm nay tới thu hồn phách ngươi!”