Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 202 - Chương 202: Nhập Quỷ Đạo

Chương 202: Nhập quỷ đạo Chương 202: Nhập quỷ đạo

Chương 202: Nhập quỷ đạo

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Ban ngày bầu trời Khán Dần thành luôn ảm đạm, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, nhưng khi đêm xuống mây đen lẳng lặng tan biến, để lại bầu trời đầy sao và ánh trăng sáng chói. Còn Khán Dần thành từng yên ắng ban ngày cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt. Hàng quán xung quanh dồn dập mở cửa, một loạt đèn lồng đỏ treo cao, sau đó dân chúng trong thành chẳng phân biệt là người hay là quỷ đều chạy ra ngoài uống rượu chơi nhạc.

“Ta có một thắc mắc.” Hải Thanh Mạc nhìn cảnh tượng náo nhiệt mà quỷ dị xung quanh, không nhịn được hỏi.

Ninh Thải Thần tiện tay cầm một chuỗi kẹo hồ lô do tròng mắt xâu thành ở bên cạnh, cắn một miếng rất ngon lành rồi cười nói: “Ngươi cứ hỏi đi.”

“Những người này mở cửa hàng ở đây không nhận vàng bạc, thế họ muốn gì? Chẳng lẽ là dương thọ thật à?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

“Đương nhiên là không. Dân chúng trong thành mở cửa hàng ở đây đều là người trong Hoàng Tuyền Cửu Đạo, bọn họ rời khỏi Cửu Đạo, trở thành dân chúng trong Khán Dần thành là vì bọn họ đã tu hành quỷ đạo tới điểm cuối của mình. Người tu hành tới cuối đường đương nhiên phải rời trần thế, trở thành quỷ hồn, đi tới địa phủ bước vào luân hồi. Còn người tu hành quỷ đạo ở Nhân giới tới giới hạn sẽ cắt đứt con đường chuyển sinh, vĩnh viễn trở thành quỷ. Rất nhiều người không muốn đi tới cảnh ngộ đó nên mở cửa hàng này, phục vụ Cửu Đạo và Địa Phủ, muốn thứ gọi là ‘âm đức’. Tích lũy đủ nhiều âm đức có thể trở lại làm người, bước vào Địa Phủ, trở lại luân hồi.” Ninh Thải Thần giải thích.

Hải Thanh Mạc nhíu mày suy tư: “Điểm cuối của tu hành quỷ đạo là trở lại làm người, có thể chuyển thế. Chẳng trách người trong thế gian đều cho rằng tu luyện quỷ đạo là dị loại.”

“Không sai, khác với con đường của người tu hành bình thường, người tu hành bình thường luôn nhìn thấy hi vọng có thể đắc đạo thành tiên, lên tới Thái Thượng . Còn người tu quỷ đạo chỉ thấy tuyệt vọng, điểm cuối của con đường tu hành tám chín phần mười là thành quỷ tự do, ôm nỗi tuyệt vọng.” Ninh Thải Thần phe phẩy quạt xếp: “Nhưng ta rất thích cảm giác này.”

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Vì sao?”

“Vì ta thích tìm kiếm hy vọng trong tuyệt vọng, chứ không phải nghênh đón tuyệt vọng trong hy vọng.” Ninh Thải Thần dừng chân trước một quán rượu, cười nói: “Đến nơi rồi.”

Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên xem thử, trên biển hiệu vẫn là bốn chữ “Vong Xuyên Thu Thủy” kia, ngoài cửa vẫn là chủ quán miệng rách rộng. Gã nghi hoặc nói: “Sao bảo không uống cái này nữa.”

“Nhà này đâu chỉ có một loại rượu.” Ninh Thải Thần dẫn Hải Thanh Mạc đi vào.

Trong quán không có khách khứa nào khác, hai người tìm một vị trí trong góc ngồi xuống. Ninh Thải Thần phất tay nói: “Chủ quán, cho một chén Bích Lạc.”

“Bích Lạc?” Chủ quán miệng rộng biến sắc: “Vị khách này vừa mới vào thành thôi, sao đã quyết định nhanh chóng vậy?”

Hải Thanh Mạc không hiểu: “Quyết định gì cơ?”

“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền. Uống rượu Bích Lạc là phải xuống Hoàng Tuyền, tổng cộng có chín con đường, nhưng chỉ có thể chọn một.” Ninh Thải Thần nói.

(Trường hận ca 長恨歌 của Bạch Cư Dị ~ Trên cùng đến trời xanh, dưới tận suối vàng.)

Hải Thanh Mạc lập tức hiểu ra: “Hiểu rồi, uống Bích Lạc là phải gia nhập Hoàng Tuyền Cửu Đạo?”

“Tức là uống rượu Bích Lạc mới chính thức mở ra con đường tu hành quỷ đạo. Trên người ngươi có đôi chút khí tức quỷ đạo nhưng không phải chính tông, có phải học một chút từ Thần Đạo thư không?” Ninh Thải Thần hỏi.

Hải Thanh Mạc gật đầu: “Ninh đạo chủ đúng là lợi hại.”

Ninh Thải Thần vung quạt xếp trong tay gõ nhẹ lên chén rượu: “Nhưng chỉ học được một chút thôi thì không vào Hoàng Tuyền được đâu.”

“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc nghe được ẩn ý trong lời nói của Ninh Thải Thần, lập tức ngồi ngay ngắn hỏi.

Ninh Thải Thần nheo mắt: “Ngươi muốn tới Uổng Tử thành thì phải bước vào Hoàng Tuyền. Có điều trên người ngươi tuy có quỷ khí nhưng lại chưa thật sự gia nhập quỷ đạo, cho nên Hoàng Tuyền sẽ không chấp nhận ngươi, quỷ sai sẽ mau chóng phát hiện ra kẻ xâm nhập là ngươi, sau đó đuổi ngươi ra ngoài. Cho nên nếu ngươi muốn làm chuyện ngươi phải làm, bước đầu tiên chính là bắt đầu tu hành quỷ đạo.’

“Hiểu rồi.” Hải Thanh Mạc cầm chén rượu trên bàn lên.

“Đợi đã.” Ninh Thải Thần đột nhiên quát khẽ: “Bây giờ nếu ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sau đó dùng một số linh dược của Khán Dần thành chúng ta củng cố tu vi, thế thì giữ lại tu vi Huyền Tâm cảnh nốt quãng đời còn lại cũng không phải chuyện khó. Nhưng một khi bắt đầu học tập quỷ đạo, ngươi sẽ bước vào một con đường hoàn toàn khác, cả đời ngươi sẽ giống như mọi người trong thành này, con đường trước mắt đều là bóng tối, chỉ có một tia sáng le lói. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”

Hải Thanh Mạc cúi đầu nhìn chén rượu trên bàn nói: “Thật ra ta chưa bao giờ phân vân lựa chọn, vì bản thân ta luôn đưa ra quyết định nhanh chóng nhất.” Nói xong y uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Tiếp đó chỉ thấy một cơn gió mạnh thổi qua, Chu Đán xuất hiện sau lưng Ninh Thải Thần, trong tay hắn huyễn hóa ra một thanh trường đao bản rộng, gác lên cổ Ninh Thải Thần, lạnh lùng nói: “Vì sao ngươi lại tự tiện làm vậy?”

Hải Thanh Mạc nhắm chặt hai mắt, nằm rạp xuống bàn như đã ngủ.

Ninh Thải Thần giơ tay cầm chén rượu trống không trên bàn, vuốt ve cái chén, cười nói: “Sớm hay muộn gì hắn cũng đưa ra quyết định như vậy, sao lại nói là ta tự tiện?”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong phủ thành chủ Lan Lăng thành, một cơn gió ma quái ập tới, căn phòng nhỏ tĩnh mịch vốn bị xiềng xích phong tỏa bỗng bị gió thổi tung cửa, xiềng xích rơi xuống đất phát ra tiếng kêu thanh thúy. Cho dù là Hải Ly đang ngủ say trong phòng, hay Hải Thanh Ngôn chong đèn đọc sách, hay Hải Thanh Thiên tiếp tục khổ luyện kiếm pháp dưới ánh trăng, ai cũng nghe thấy động tĩnh quỷ dị này, sau đó xuất hiện bên ngoài gian phòng nhỏ kia chỉ trong thời gian ngắn nhất.

Hải Thanh Thiên nhìn sang phía đại ca, lo lắng nói: “Nhị ca, lại xảy ra chuyện rồi!”

Hải Ly tức giận mắng: “Cái thứ quỷ quái này, nên cho một mồi lửa đốt trụi mới phải!”

“E là không cần mồi lửa.” Hải Thanh Ngôn bước vào trong phòng, chỉ thấy tất cả bùa chú màu đen dán đầy căn phòng bỗng tỏa ra ánh sáng quỷ dị, nhưng một lát sau đều hóa thành ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán biến mất.

Hải Thanh Thiên kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy? Không phải nhị ca gặp chuyện gì chứ? Sao tất cả bùa chú đều biến mất?”

Hải Thanh Ngôn siết chặt nắm tay phải, trầm giọng nói: “Không, nó không sao cả.”

“Thế thì vì sao?” Hải Thanh Thiên lấy làm khó hiểu.

Hải Ly cau mày: “Điều này chứng tỏ nhị ca của con từ bỏ con đường tu hành Thiên đạo, nó bắt đầu tu hành quỷ đạo.”

“Vì chính thức bắt đầu tu hành quỷ đạo nên đống bùa chú này mới biến mất, vì lực lượng của chúng hội tụ với nhau, chạy tới phía nam, sau đó cuồn cuộn truyền vào cơ thể thanh Mạc, tạo thành Linh Hải mới.” Hải Thanh Ngôn khẽ thở dài: “Đây là kế hoạch mà nó đã sắp xếp trước.”

“Đệ cũng từng nghe một số chuyện về tu hành quỷ đạo nhưng chưa từng thấy chuyện như vừa rồi. Thế nào là lực lượng của những bùa chú kia sẽ tạo thành Linh Hải mới?” Hải Thanh Mạc hỏi.

“Thông thường thì người tu hành quỷ đạo thì Linh Hải không khác gì người tu hành bình thường, nhưng trong Thần Đạo thư có ghi lại một phương thức càng thêm quỷ dị, đó là chuyện đệ vừa chứng kiến. Đương nhiên gọi nó là Linh Hải cũng không chính xác, nó phải tương đương với...” Hải Thanh Ngôn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “... trong cơ thể lão nhị có một tòa âm tào địa phủ!”
Bình Luận (0)
Comment