Chương 201: Kiếm lữ nhân
Chương 201: Kiếm lữ nhân
Chương 201: Kiếm lữ nhân
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lý Đào Hoa nghe Kiếm Tướng quân nói xong, trong thời gian ngắn cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Trong tay Kiếm Tướng quân đã huyến hóa ra một thanh trường kiếm: “Bây giờ bắt đầu luôn thôi, thời gian cấp bách! Ta huyễn hóa thành hình người, có lẽ không bao lâu sau sẽ bị cao thủ Nhân giới phát hiện ra khí tức, chắc chắn bọn họ sẽ tới diệt trừ phân thân của ta!”
Lý Đào Hoa lắc đầu nói: “Nhưng vì sao ta phải làm đồ đệ của ngươi?”
“Kiếm thuật của ta rất cao.” Kiếm Tướng quân cất cao giọng nói: “Nếu trong Ma giới, có lực lượng U Tuyền tương trợ, ngay cả tiên nhân trên trời cũng không phải đối thủ của ta. Quân Cửu của Quân Kiến sơn có thể dùng thân thể phàm nhân lên tới Thái Thượng, ta thừa nhận hắn cao hơn ta một bậc. Nhưng trăm ngàn năm qua toàn bộ Quân Kiến sơn có mấy người lên tới Thái Thượng? Ngươi muốn tìm được một sư phụ kiếm thuật tốt hơn, trừ phi...”
“Trừ phi làm sao?” Lý Đào Hoa hỏi.
“Trừ phi ngươi lên Côn Luân, tìm được vị Đào Hoa Trang chủ cầm kiếm canh Thiên môn. Bằng không, ta là lựa chọn tốt nhất.” Kiếm Tướng quân ngạo nghễ nói.
Lý Đào Hoa nhíu mày nói: “Ngươi tự tin quá rồi đấy.”
“Tự tin hay không, cứ dạy thử là biết! Thế này đi, ta đáp ứng ngươi, chúng ta không coi nhau là thầy trò mà chỉ là kiếm lữ nhân đi chung đường. Ta truyền thụ cho ngươi kiếm thuật, ngươi dùng nó tung hoành Nhân giới, tuyên dương kiếm pháp do ta sáng chế, sao nào?” Kiếm Tướng quân từ từ dụ dỗ.
Lý Đào Hoa trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Vì sao ngươi lại cố chấp muốn truyền thụ kiếm thuật cho ta như vậy? Ta không thể gia nhập Ma giới.”
“Chúng ta dùng kiếm luận đạo, sao phải phân chia người với ma? Ta khác với Tông chủ, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện xâm nhập nhân gian. Ta trở thành một trong Thất Tướng Quân là vì chỉ có trở thành Kiếm Tướng quân ta mới có thể xem kiếm pháp tối cao trong Ma Tôn.” Kiếm Tướng quân giơ trường kiếm trong tay lên: “Nhiều lời vô ích, ngươi chỉ cần nói với ta ngươi có muốn theo ta luyện kiếm hay không thôi? Chỉ ba tháng thôi là kiếm thế của ngươi có thể tăng thêm một bậc!”
Lý Đào Hoa nắm chặt Lạc Cửu Thiên trong tay, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Cửu sư huynh đồng ý thật à?”
“Đúng vậy. Ngày đó hắn còn truyền âm nói riêng với ta một câu, bảo ta đừng làm trễ nải thiên phú của ngươi.” Kiếm Tướng quân mặt không đổi sắc nói.
“Được.” Lý Đào Hoa gật đầu nói: “Kiếm pháp của ngươi tên là gì?”
Kiếm Tướng quân mặt mày vui mừng, lập tức tung người nhảy thẳng lên, sau đó vung trường kiếm chém xuống: “Thiên Hình!”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thần Đô thành, Hồng Niệm ngồi trong tổng quản Thần Cung, tay cầm chén trà, thân hình ngây ngốc, mặt mày ưu tư. Mãi tới khi Đoạn Thuỷ mặc mãng bào từ ngoài cửa đi vào, cô mới mới khôi phục tinh thần, đứng dậy hỏi: “Sao rồi?”
“Tin tức đáng tin cậy, hắn vào Khán Dần thành rồi.” Đoạn Thuỷ bình tĩnh nói.
Vẻ lo lắng trên mặt Hồng Niệm lập tức tan đi, cô mỉm cười gật đầu: “Thế thì tốt rồi.”
Đoạn Thuỷ thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô: “Nhưng bên phía bệ hạ vẫn không được tốt, bây giờ người vẫn hôn mê bất tỉnh, nằm trong một trạng thái quỷ dị giữa sinh và tử. Quốc sư đã lệnh cho thủ tọa Bộ Thiên ti đích thân mang theo ba đệ tử dưới trướng tới Khán Dần thành đòi người. Tuy địa vị của Tứ Phương Thánh Nhân rất cao, nhưng dù sao cũng là ám sát vua một nước, Khán Dần thành kiên quyết bảo vệ hắn, về lý là không đúng. Chuyện này sẽ kết thúc ra sao, tới giờ còn chưa biết được.”
“Hắn có về hay không thì tình hình bệ hạ cũng không có gì thay đổi. Bệ hạ rơi vào Quỷ Kiến trận, Thủ tọa Bộ Thiên ti tới Khán Dần thành là muốn vào Uổng Tử thành, kéo hồn phách bệ hạ trở lại.” Hồng Niệm nói.
Đoạn Thuỷ biến sắc: “Ai nói với ngươi những điều này.”
“Đương nhiên là ta.” Một tiếng cười khẽ vang lên, tiếp đó một bộ áo đỏ hạ xuống đất, chính là Chu Hi.
Đoạn Thuỷ nhíu mày nhưng vẫn hết sức cung kính hành lễ: “Tham kiến điện hạ.”
Chu Hi mỉm cười vỗ vai Đoạn Thuỷ: “Hồng Niệm cô nương chạy tới chỗ ta hỏi chuyện phụ hoàng. Ngươi cũng biết mà, ta thương yêu nhất chính là Tiểu Hồng Niệm, đương nhiên phải kể lại tất cả cho nàng ấy.’
“Điện hạ, chuyện quan trọng như vậy sao lại tùy tiện nói cho người khác được?” Đoạn Thuỷ trầm giọng nói.
“Làm càn!” Chu Hi giả bộ tức giận nói: “Tiểu Hồng Niệm là tổng quản tổng quản Thần Cung, chức quan tương đương với ngươi, ngươi biết được, vì sao nàng ấy không biết được?”
Đoạn Thuỷ bị hỏi tới á khẩu, không trả lời được, chỉ có thể cúi đầu nói: “Điện hạ dạy đúng lắm.”
“Bây giờ phụ hoàng vẫn đang trọng thương chưa lành.” Chu Hi vuốt ve chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay, nói đầy ẩn ý: “Ta tạm thời thay mặt quản lý triều chính, nói chuyện với ta phải tôn kính một chút.”
Hồng Niệm nhướn mày: “Không được uy hiếp tam ca của ta!”
Chu Hi cười: “Được.”
“Ta muốn rời thành, tới Khán Dần thành. Nếu ngươi đã trở thành giám quốc, phiền ngươi hỗ trợ bố trí một chút.” Hồng Niệm nói thêm.
Chu Hi không trực tiếp trả lời mà liếc mắt nhìn Đoạn Thủy một cái rồi cười nói: “Không được.”
Hồng Niệm nhíu mày nói: “Sao lại không được?”
“Vừa rồi đã hạ lệnh giới nghiêm, ngoài Bổ Thiên ti ra không có bất cứ ai được rời khỏi Thần Đô thành.” Chu Hi nói.
Hồng Niệm hỏi: “Vì sao?”
“Vì ta phát hiện Quỷ Kiến trận kia đã bị người ta động tay động chân.” Chu Hi giơ một ngón tay gõ lên cái bàn gỗ bên cạnh: “Rất có thể hồn phách của phụ hoàng còn chưa rời khỏi Thần Đô thành đã bị người ta bắt lại rồi!”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Khán Dần thành, Hải Thanh Mạc mở mắt, xuống khỏi giường, đẩy cửa ra. Gã đang định ra ngoài thì phát hiện bên dưới là vách núi vạn trượng.
“Đi ngược, đi ngược rồi.” Một giọng nói vang lên phía sau.
Hải Thanh Mạc vốn đang buồn ngủ, lập tức bị dọa tỉnh. Gã quay đầu lại, lập tức thấy Ninh Thải Thần đang đứng bên cạnh cửa. Hải Thanh Mạc lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ta chỉ hỏi một câu thôi: “Vì sao gian nhà này thiết kế cửa cả đằng trước lẫn đằng sau vậy?”
“Vì ngươi đang ở Quỷ Môn đạo. Gian nhà trong Quỷ Môn đạo đều có hai cánh cửa, một cái là đường nhân gian, một cái là cửa cho quỷ!” Ninh Thải Thần nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, nói đầy ẩn ý.
Hải Thanh Mạc đi tới bên cạnh cái bàn gỗ, rót cho mình một chén trà rồi nói: “Ta uống cho đỡ sợ vậy.”
Kết quả nước trà từ trong ấm chảy xuống, lại phát ra tiếng quỷ khóc liên hồi, khiến Hải Thanh Mạc giật mình run tay, ấm trà rơi xuống trên bàn.
Ninh Thải Thần cười nói: “Đây là Quỷ Khốc trà, không có vấn đề gì đâu. Trong đó ẩn chứa oán khí âm quỷ cực mạnh, sau khi uống vào sẽ giảm một ít dương thọ, đổi lại tăng âm đức, có thể trợ giúp cho việc tu hành quỷ đạo.”
Hải Thanh Mạc bĩu môi: “Giảm dương thọ à? Thôi thôi.”
“Đã đói chưa? Ra ngoài ăn chút gì nhé?” Ninh Thải Thần hỏi.
Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: “Ninh Đạo chủ à, ngươi có chắc là dẫn ta đi ăn chút gì không? Liệu có phải thứ kỳ quái gì không đấy?”
“Ta không dám bảo đảm.” Ninh Thải Thần cười nói: “Trong Khán Dần thành chúng ta, không thiếu nhất chính là những thứ kỳ quái.”
“Chu Đạo chủ đâu?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Tạm thời ông ấy đang có một số chuyện, tới gặp Thành chủ rồi.” Ninh Thải Thần xoay người lại nói: “Đi thôi, ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta. Ta mời ngươi uống một chén rượu, chúng ta tán gẫu một chút.”
“Vẫn là Vong Xuyên Thu Thủy kia à?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
Ninh Thải Thần lắc đầu nói: “Không được, uống nhiều rượu đó là hỏng đầu óc đấy. Ta mời ngươi uống một chén, Bích Lạc.”