Chương 200: Bạn cũ gặp lại
Chương 200: Bạn cũ gặp lại
Chương 200: Bạn cũ gặp lại
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Chu Đán mang theo Hải Thanh Mạc đi tới trên một vách núi, chỉ thấy nơi đó có một đình viện đen tuyền, hai bên cửa đình viện là hai con quái thú màu xanh lục. Cửa đình viện bình thường thường đặt một cặp kỳ lân giữ nhà, còn hai con quái thú lông xanh này lại hoàn toàn không có vẻ uy nghiêm khí phách của kỳ lân, ngược lại trông giống như heo, có điều gương mặt hung ác, trông rất không dễ chọc. Sau khi thấy Hải Thanh Mạc, chúng nhếch miệng, để lộ một cái răng nanh, ngoài ra không có thêm động tác gì.
Ninh Thải Thần cười nói: “Xem ra lúc ở Nhân giới ngươi không làm chuyện xấu gì.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Nghĩa là sao?”
Ninh Thải Thần lấy cây quạt xếp trong tay ra, gõ lên đầu hai con dị thú kia: “Hai con dị thú này tên là Ba Nhi Tượng. Bên cạnh các phán quan địa phủ đều có hai con theo hầu, gặp phải kẻ trên người có tội ác, chúng sẽ lao tới cắn xé; nếu đối phương là loại gian ác tội lỗi tày trời, chúng sẽ trực tiếp ăn thịt. Chúng nó nhìn thấy ngươi mà chỉ kêu một tiếng, chứng tỏ...”
“Chứng tỏ cái gì?” Hải Thanh Mạc tò mò về đáp án cuối cùng.
“Chứng tỏ cùng lắm ngươi chỉ là loại phá của mà thôi.” Ninh Thải Thần cười nói.
Hải Thanh Mạc nhún vai: “Cái này thì không sai.”
“Bôn ba cả chặng đường tới đây, chắc ngươi đã mệt rồi.” Chu Đán nói.
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là ngươi nên nghỉ ngươi đi.” Ninh Thải Thần đập nhẹ cây quạt xếp vào lưng Hải Thanh Mạc một cái, Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Chu Đán giơ tay đỡ lấy người hắn, điềm nhiên nói: “Khán Dần thành, mặt trời mọc thì ngủ, mặt trời lặn thì đi.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong quán rượu Vong Xuyên, chủ quán miệng rộng nhẹ nhàng vuốt ve cái chén trong tay, sau đó đặt nó xuống bên cạnh vò rượu, múc một chén rượu. Cuối cùng nhẹ nhàng lắc nhẹ, một chén rượu ngưng tụ thành một giọt nước, hắn ngửa đầu lên, nhỏ giọt nước đó vào trong miệng mình, tiếp theo tròng mắt biến thành màu xám quỷ dị, sau khi đảo mắt vài lần mới khôi phục bình thường. Chủ quán miệng rộng buông chén rượu trong tay xuống, lè lưỡi liếm môi một cái, cuối cùng nói đầy ẩn ý: “Thú vị đây.”
“Có gì thú vị?” Một giọng nói vang lên phía sau chủ quán.
“Thông qua giọt rượu Vong Xuyên kia, ta thấy được một số chuyện trong quá khứ của hắn. Rất thú vị.” Chủ quán miệng rộng cười nói: “Không hổ là con trai của nha đầu Tích Quy, còn biết gây chuyện hơn cả nha đầu ấy.”
“Bây giờ hắn muốn tới Uổng Tử thành cứu Tích Quy ra.” Giọng nói kia đáp.
Chủ quán miệng rộng ánh mắt sáng bừng: “Phải tới. Không đúng, phải đưa hắn tới Uổng Tử thành!”
“Hắn có tác dụng với vương?” Giọng nói kia nghi hoặc nói.
“Vương, cần có hắn.” Chủ quán miệng rộng vuốt ve chén rượu trong tay.
“Ta hiểu rồi.” Giọng nói kia lập tức biến mất.
Chủ quán miệng rộng gõ nhẹ chén rượu lên mặt bàn rồi ngửa đầu cười nói: “Vương à, ngày trở lại Nhân giới đã sắp tới rồi.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Quân Kiến sơn.
Cửu Long nhai.
Lý Đào Hoa vừa luyện xong một lượt bộ Huyền Cửu kiếm quyết, giờ còn chưa tới buổi trưa, cô đã luyện tới mức đầu đầy mồ hôi. A Cửu bên cạnh đưa một chén nước tới, hài lòng gật đầu: “Thiên phú của muội rất tốt mà luyện kiếm lại rất chăm chỉ. Quân Cửu truyền chức vị chưởng môn cho muội cũng không sai.”
Lý Đào Hoa uống một hơi cạn sạch chén nước, tiếp đó lắc đầu nói: “Còn kém sư huynh rất xa.”
“Thiên phú của muội không thua kém gì huynh ấy, chỉ tiếc là người truyền thụ kiếm thuật cho muội lại là ta.” A Cửu khẽ thở dài, tiếp tục nói: “Nếu huynh ấy còn ở đây, chắc bây giờ kiếm của ngươi đã có thể được Quân Kiến cho hạ sơn rồi.”
“A Cửu tỷ tỷ” Lý Đào Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu không có tỷ, ta chỉ có thể học ở chỗ tiểu sư huynh. Nếu nghĩ như vậy có phải nên thấy may mà có tỷ không?”
A Cửu đầu tiên sửng sốt, tiếp đó cuối cùng: “Cách muội an ủi đúng là độc đáo.”
Lý Đào Hoa vẽ ra một đóa kiếm hoa: “Chỉ là thuật lại sự thật thôi.”
A Cửu đang định đáp lời, đột nhiên cảm thấy một luồng kiếm thế từ phía nam ập tới. Cô vội vàng xoay người, vung cánh tay phải, chỉ thấy một thanh phi kiếm lơ lửng trước mặt cô ba trượng. Tay phải của cô rung nhẹ, thân kiếm chấn động, tiếp đó có giọng nói vang lên.
“Tam công tử của phủ thành chủ Lan Lăng thành, Hải Thanh Thiên gửi tin tới Quân Kiến. Nhị huynh của tại hạ Hải Thanh Mạc bị người ta làm hại, bị vu oan hành thích Nam Dạ Nguyên Võ Đế, sau đó bi thương nặng, Linh Hải bị hủy, giờ tới Khán Dần thành chữa thương. Ba tháng sau, tại hạ sẽ tới Quân Kiến, mong được đồng hành xuôi nam!” Người nói là Hải Thanh Thiên, tuy dùng từ ngữ tôn kính nhưng vẫn không giấu được vẻ nôn nóng trong đó.
Lý Đào Hoa nghe vậy cau mày: “Linh Hải của tiểu sư huynh bị hủy...”
A Cửu nghe vậy cũng lộ vẻ tức giận, tiếp đó vung trường kiếm trong tay, đập mạnh vào phi kiếm truyền âm kia: “Quân Kiến sơn, tất báo thù này!” Chỉ thấy phi kiếm nhanh chóng xoay vài vòng trên không trung, sau đó bay về phía nam.
Lý Đào Hoa nắm chặt Lạc Cửu Thiên trong tay, trầm giọng nói: “Lúc đó ta không nên rời khỏi Thần Đô thành.”
“Không liên quan tới muội.” A Cửu lắc đầu nói: “Có thể phá hủy Linh Hải của một Huyền Tâm cảnh, đối thủ cường đại vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Nhưng trong Thần Đô thành ai to gan hãm hại Hải Thanh Mạc và đả thương hắn như vậy?”
Lý Đào Hoa lập tức nghĩ tới một cái tên: “Hoàng trưởng tử Chu Hi?’
Thần sắc A Cửu cũng biến đổi: “Đồ đệ của Sở Sơn Cô?”
“Không đúng, không thể nào là hắn. Với tính cách của hắn sẽ không làm chuyện hãm hại như vậy, hắn chỉ trực tiếp động thủ thôi.” Lý Đào Hoa lại tiếp tục suy nghĩ: “Trước khi ta đi, hình như bọn tiểu sư huynh đang điều tra Thánh giáo.”
“Nếu là thế lực của Quan Bạch Phụ, đúng là có thể làm được. Nhưng chuyện cấp bách bây giờ không phải là tới Thần Đô thành tìm hiểu căn nguyên trong chuyện này mà là tới Khán Dần thành tìm hắn.” A Cửu nói đầy ẩn ý: “Thực lực Khán Dần Thành chủ thâm sâu khôn lường, nhưng tính khí lại hơi kỳ quái. Hải Thanh Mạc tới đó chữa thương, kết quả ra sao cũng khó nói.”
Lý Đào Hoa nghe vậy vội vàng la lên: “Vậy vì sao phải đợi thêm ba tháng, bây giờ đi luôn thôi.”
“Khán Dần thành không phải nơi bất cứ ai cũng có thể đặt chân tới, có điều thành chủ Lan Lăng thành lyxưa nay mánh khóe htông thiên, với năng lực của hắn, muốn dẫn vào người tới Khán Dần thành cũng không phải chuyện khó. Hắn nói cần ba tháng, chắc ba tháng là này để hắn thực hiện phương pháp của mình.” A Cửu vỗ vai Lý Đào Hoa: “Không cần nôn nóng, bây giờ muội luyện kiếm ở đây, ta nghĩ cách liên hệ với Chính Khí minh thử xem.” SAu khi nói xong A Cửu nhanhc hóng bước tới rìa vách đá, tung người nhảy xuống.
Hạc vàng đang nằm nghỉ trên cây cổ thụ bên dưới, nghe tiếng động lập tức vỗ cánh bay tới, đón lấy cô.
Lý Đào Hoa cầm Lạc Cửu Thiên, ngón tay búng nhẹ lên thân kiếm, tiếp đó lại bắt đầu luyện tập Huyền Cửu kiếm quyết. Nhưng lần này luyện xong, bên cạnh lại có tiếng cười khẽ.
“Cứ luyện như vậy thì hôm nay lên đường với ba tháng sau lên đường có gì khác nhau?”
“Ai đang ở đó!” Lý Đào Hoa vung trường kiếm sang phải, nhưng nơi đó không một bóng người.
“Vị sư phụ của ngươi nói đúng, để cô ấy dạy ngươi kiếm thuật, cùng lắm chỉ tới mức này mà thôi.” Giọng nói vẫn tiếp tục vang lên.
“Giả thần giả quỷ!” Lý Đào Hoa không chút do dự vung kiếm chém ra, kiếm khí mãnh liệt san bằng cả một khu vực.
Chỉ thấy một con rắn trắng chậm rãi bò ra từ đống đá vụn, vẫn miệng nói tiếng người, nhưng lời nói đầy khinh thường: “Đáng tiếc, đúng là quá đáng tiếc. Còn tưởng lâu rồi không gặp, kiếm thuật của ngươi sẽ khiến ta rửa mắt ngắm nhìn. Nhưng giờ xem ra, đúng là kém quá xa tưởng tượng của ta.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lý Đào Hoa nhíu mày nói, người này hóa thành ắn nhưng lại nói là “đã lâu không gặp”, chứng tỏ bọn họ từng gặp nhau. Là ở Vạn Kiếm sơn? Hay là Thần Đô thành?
“Là ta.” Đầu tiên thân hình con rắn trắng biến thành một thanh tiểu kiếm màu trắng, tiếp đó thân kiếm nhanh chóng hóa lớn, cuối cùng nứt toác ra, một nam nhân mặc áo trắng bước ra từng bên trong. Nam nhân kia mặt mày như họa, chỉ có gương mặt tái nhợt mang vẻ bệnh tật. Hắn liếc mắt nhìn Lý Đào Hoa một cái, giọng nói có vẻ ai oán: “Mỹ ngọc lương tài mà bị khắc thành đá tảng!”
Lý Đào Hoa cả kinh: “Ngươi là Kiếm Tướng quân của Ma Tôn! Làm sao ngươi lại tới Quân Kiến sơn!”
“Suỵt.” Kiếm Tướng quân giơ ngón tay ra hiệu im lặng: “Nói nhỏ một chút. Làm sao ta lại tới? Chẳng phải vì muốn gặp ngươi à, đồ đệ ngoan của ta.”
“Ai là đồ đệ của ngươi!” Lý Đào Hoa cả giận nói.
“Ngày đó tuy chúng ta đều bị đánh về Vạn Ác chi môn, nhưng ta đã chuẩn bị từ trước, để lại một thanh xà kiếm làm phân thân của mình. Nhưng với uy lực trong chiêu kiếm cuối cùng mà Quân Cửu thể hiện, hắn không thể không phát hiện ra ta. Hắn đồng ý để ta lưu lại phân thân này, chỉ có một khả năng.” Kiếm Tướng quân ánh mắt sáng bừng lên cười nói: “Hắn đồng ý để ta truyền thụ kiếm thuật cho ngươi!”