Chương 199: Quỷ Môn đạo
Chương 199: Quỷ Môn đạo
Chương 199: Quỷ Môn đạo
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc bước lên trước vài bước, đi tới bên cạnh Khán Dần Thành chủ, nhìn Hoàng Tuyền từ trên chín tầng trời đổ xuống, cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta thật sự thấy được Hoàng Tuyền, theo truyền thuyết của con người ở phàm thế, đây là nơi cực kỳ âm trầm đáng sợ, nhưng bây giờ nhìn lại, có khác gì thác nước bình thường đâu. Chẳng qua càng khổng lồ, càng đồ sộ, hơn nữa nước có màu vàng thôi.’
Khán Dần Thành chủ đứng dậy, nói đầy ẩn ý: “Không khác gì thật ư?”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết.”
Khán Dần Thành chủ sắc mặt thản nhiên, chỉ đột nhiên vung ống tay áo một cái, đột nhiên có tiếng quỷ kêu gào cực kỳ thê lương vang lên, có vô số u hồn lao ra từ trong Hoàng Tuyền, chẳng qua cấm chế mới mở có một tầng, còn một tầng phủ bên ngoài vách đá. Đám vong hồn từ trong Hoàng Tuyền lao tới chậm rãi có thể đập vào bên ngoài vách đá, chẳng thể làm gì ngoài bất lực gầm thét, cuối cùng không cách nào tiến thêm một bước.
Hải Thanh Mạc thấy cảnh tượng này, trợn tròn hai mắt: “Hóa ra là thế.”
“Hừ.”
Khán Dần Thành chủ hừ lạnh một tiếng, lại vung ống tay áo một cái, tất cả vong hồn đều bị đánh đuổi về Hoàng Tuyền, sau đó mọi thứ bình tĩnh trở lại. Hóa ra Hoàng Tuyền này trông thì an toàn nhưng đều là nhờ Khán Dần Thành chủ trấn thủ. Nếu hắn rời khỏi nơi này, đại quân vạn quỷ sẽ lập tức xâm nhập nhân gian.
Hải Thanh Mạc ngồi xếp bằng xuống: “Xem ra là ta mạo muội rồi. Thành chủ, ta có một câu hỏi.”
Khán Dần Thành chủ nhìn Hoàng Tuyền, nói: “Ngươi hỏi đi.”
“Ta nghe Ninh Đạo chủ kể về Quỷ giới, kẻ địch của đám quỷ ác kia phải là quỷ tốt mới đúng, đáng lẽ là tranh đấu giữa bọn họ thôi chứ? Sao người canh gác ở đây lại là Thành chủ ngài?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Khán Dần Thành chủ lắc đầu nói: “Quỷ giới không có quỷ tốt hay quỷ ác, quỷ hồn không muốn đầu thai hoặc không thể đầu thai, chỉ cần trốn được vào Uổng Tử thành, Quỷ giới sẽ không truy cứu tiếp. Thập Điện Diêm La chỉ lo sinh tử luân hồi, hàng ngày vận hành. Còn Quỷ Vương tập kết thế lực ở Uổng Tử thành chính là để tấn công Nhân giới, sẽ không ảnh hưởng tới bọn họ.”
“Sẽ không ảnh hưởng tới bọn họ? Câu này mà cũng nói ra khỏi miệng được?” Hải Thanh Mạc cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Thật ra không phải hoàn toàn không ảnh hưởng, bọn họ cũng từng oán hận nói với ta, nếu đại quân Uổng Tử thành thật sự chạy khỏi Hoàng Tuyền, chắc chắn chuyện giết chóc trên nhân gian sẽ diễn ra không ngừng, đến lúc đó công việc hàng ngày của bọn họ sẽ rất phức tạp. Cho nên họ muốn ta nhất định phải bảo vệ nơi này.” Khán Dần Thành chủ trả lời.
Hải Thanh Mạc day day huyệt Thái Dương: “Lời như vậy mà bọn họ cũng có thể mặt dày nói ra được.”
“Ngươi uống rượu Vong Xuyên rồi?” Khán Dần Thành chủ đi tới bên cạnh gã, cúi đầu nói.
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Đúng vậy, sau khi uống xong ta không cảm thấy đau đớn trên người nữa. Nhưng như Ninh Đọa chủ đã nói, nó chỉ có thể khiến ta tạm thời quên đi chứ không thể chữa trị thương thế cho ta. Đợi khi men say qua đi, cảm giác đau đớn sẽ ập tới gấp bội, bây giờ ta cảm thấy mình không thể đứng vững nữa rồi.”
Linh Hải bị hủy, cảm giác đau đớn như bị chém ngàn vạn nhát. Ta không giúp đỡ gì ngươi là muốn xem xem ngươi có thể chịu đựng tới lúc nào.” Khán Dần Thành chủ điềm nhiên nói.
Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Chịu được tới giờ chắc cũng coi là được nhỉ.”
“Về điểm này thì hơn hẳn mẹ ngươi.” Khán Dần Thành chủ điểm ngón tay lên đỉnh đầu Hải Thanh Mạc, một luồng khí đen thuận thế phủ xuống, nhanh chóng lưu chuyển một lượt trong cơ thể Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc cảm giác đau đớn trong cơ thể nhanh chóng huyên giảm, luồng khí đen chậm rãi lưu chuyển tới dưới bụng hắn, sau đó bắt đầu ngưng tụ Linh Hải của hắn lại. Hắn nghi hoặc nói: “Thành chủ, ngài đang dựng lại Linh Hải của ta?”
Khán Dần Thành chủ lắc đầu nói: “Thế gian này chỉ có một người có thể dựng lại Linh Hải.”
“Là vị Thánh nhân nào?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Không phải Thánh nhân, Lục Đại Thánh Nhân không có ai am hiểu y thuật, người duy nhất có thể làm được...” Khán Dần Thành chủ chỉ tay về phía Hoàng Tuyền: “Ở sau Hoàng Tuyền kia.”
Hải Thanh Mạc cả kinh: “Hắn ở Uổng Tử thành?”
“Không sai. Cô ấy ở Uổng Tử thành, cô ấy họ Từ.” Khán Dần Thành chủ trầm giọng nói: “Chẳng qua cô ấy không phải là quỷ, chẳng qua không còn lưu luyến gì nhân gian nên mới tới Uổng Tử thành.”
“Thành chủ, ta có một câu hỏi.” Hải Thanh Mạc hít một hơi thật sâu rồi nói: “Có phải mẹ ta cũng đang ở Uổng Tử thành không?”
“Phải. Người cưỡng ép mở Quỷ Môn quan không cách nào đi vào luân hồi. Con bé chỉ có thể tới Uổng Tử thành.” Khán Dần Thành chủ trả lời.
“Vậy người sử dụng Quỷ Kiến trận, cưỡng ép lao vào Quỷ giới thì sao?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.
Khán Dần Thành chủ trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: “Nếu hắn có thể lừa gạt được rất nhiều quỷ sai, thế thì cuối cùng cũng có thể tới Uổng Tử thành. Nếu quỷ sai phát hiện thì bị phạt dương thọ, nếu bị phạt xong mà dương thọ chưa hết thì bị điều về Hồi Nguyên khu.”
“Ta hiểu rồi.” Hải Thanh Mạc gật đầu: “Thành chủ, xin hãy đưa ta vào Hoàng Tuyền.”
“Khán Dần thành là điểm cuối của nhân gian, cũng là điểm cuối của Quỷ giới. Quỷ không thể tự tiện rời khỏi Hoàng Tuyền, còn người cũng không thể tùy tiện đi qua Hoàng Tuyền. Đây là quy củ.” Khán Dần Thành chủ thở dài một tiếng.
Tiếp đó chín bóng người dồn dập hạ xuống đất, trong đó có nam có nữ, dáng vẻ khác nhau. Trong đó có một người Hải Thanh Mạc từng gặp, chính là thư sinh Ninh Thải Thần, hắn cười nói: “Nhưng không phải không có cách nào.’
Hải Thanh Mạc liếc mắt nhìn mọi người một lượt, trong lòng cũng có suy đoán: “Ra mắt chư vị Đạo chủ Hoàng Tuyền Cửu Đạo.”
Ninh Thải Thần mở quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy: “Thông minh đấy.”
“Giống hệt mẹ nó.” Bên cạnh Ninh Thải Thần là một nam nhân cao lớn đeo mặt nạ, giọng nói của hắn trầm trầm khàn hàn.
Hải Thanh Mạc đứng dậy, gãi đầu: “Xem ra mọi người đều có ấn tượng sâu sắc đối với mẹ của ta.”
“Những người khác thì ta không biết, nhưng hắn thì đúng là rất sâu.” Ninh Thải Thần phe phẩy quạt xếp, nói đầy ẩn ý: “Vì hắn chính là Đạo chủ Quỷ Môn đạo trong Hoàng Tuyền Cửu Đạo, Chu Đán.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Sư phụ của mẹ ta?”
Chu Đán đi tới nói: “Ta nhận được thư của Tích Thành, các ngươi đã gặp nhau rồi.”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Đúng vậy, ta từng gặp sư bá rồi.”
“Thành chủ, giao hắn cho ta trước nhé.” Chu Đán cúi đầu nói.
“Được.” Khán Dần Thành chủ trả lời: “Linh Hải của hắn đã bị hủy, nhưng thương thế đã được ta kiềm chế. Tam Nương.’
Một thiếu phụ vóng dáng thướt tha nói: “Có nô gia.”
“Đưa một chút đan dược ở chỗ ngươi đưa sang, giúp hắn ổn định lại thương thế, ít nhất cũng phải giữ được cảnh giới Huyền Tâm của hắn.” Khán Dần Thành chủ nói.
Thiếu phụ cười khanh khách với Hải Thanh Mạc: “Nô gia tuân lệnh.”
Hải Thanh Mạc bị nụ cười của thiếu phụ tên Tam Nương này làm cho trong lòng run rẩy, bĩu môi nói: “Vị thẩm thẩm này, ngài cười với ta như vậy không ổn đâu.”
Khóe miệng thiếu phụ run rẩy: “Thẩm thẩm?”
“Vai vế của ngươi còn cao hơn mẹ hắn một lứa, gọi ngươi là thẩm thẩm đã là khách khí lắm rồi.” Ninh Thải Thần có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, cầm quạt xếp gõ đầu Tam Nương một cái: “Nhắc ngươi một câu, tiêu ma đầu mẹ hắn còn chưa chết, lúc nào cũng có thể trở về đấy.”
Chu Đán tung người nhảy tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, nắm lấy vai gã: “Đi theo ta.”
Hải Thanh Mạc nhíu mày: “Nhưng ta muốn vào Hoàng Tuyền.”
“Ngu ngốc.” Ninh Thải Thần cũng đi tới bên cạnh gã, hạ giọng nói: “Thành chủ là người trấn thủ Hoàng Tuyền, ngươi đứng trước mặt người nói mình muốn tới Uổng Tử thành, thế chẳng phải làm mất mặt Thành chủ của chúng ta hay sao? Trở về rồi tính! Thánh nhân tứ giới cũng cần thể diện chứ!”
Chu Đán cũng hạ giọng nói: “Chúng ta là Quỷ Môn đạo, mẫu thân ngươi có thể mở Quỷ Môn quan, đương nhiên ta cũng có thể.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Các vị tin các vị hạ thấp giọng nói như vậy thì Thành chủ ở đằng kia không nghe thấy à?”
“Đừng nói linh tinh nữa!” Ninh Thải Thần cũng đặt tay lên vai Hải Thanh Mạc, hai người hợp lực xoay mình, mang theo Hải Thanh Mạc biến mất.
Tam Nương chậm rãi đi tới bên cạnh Khán Dần Thành chủ, khẽ thở dài: “Đã rất nhiều năm rồi chúng ta không có khúc mắc với bên Uổng Tử thành. Nghe nói mấy năm nay vị Quỷ Vương kia vẫn luôn tính toán, chuẩn bị trở về nhân gian.”
Khán Dần Thành chủ ngồi xếp bằng xuống: “Thế thì cứ tới đây.”
Tam Nương lùi lại vài bước, cùng sáu vị Đạo chủ khác khom người hành lễ, sau đó tất cả tung người rời khỏi.