Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 198 - Chương 198: Vong Xuyên Thu Thủy

Chương 198: Vong Xuyên Thu Thủy Chương 198: Vong Xuyên Thu Thủy

Chương 198: Vong Xuyên Thu Thủy

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Thư sinh kia mở cây quạt xếp ra, bên trên có viết bốn chữ - “bất đáo Hoàng Tuyền”. Hắn nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt xếp, nói với huynh đệ Vô Thường ở phía sau: “Nhị vị quan gia, chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Không, không phải hiểu lầm.” Khóe miệng Hắc Vô Thường nhếch lên, sau đó đứng dậy, tay xách xiềng xích đi từ trong quán rượu ra. Lúc này Hải Thanh Mạc mới thấy rõ, trên xiềng xích của Hắc Vô Thường trói một loạt vong hồn, ai nấy cúi đầu, không thấy rõ diện mạo.

Bạch Vô Thường cũng đứng dậy, thân hình bồng bềnh như bay, đi tới trước mặt Hải Thanh Mạc, quan sát gã vài lần rồi lướt về: “Đúng là đã từng gặp.”

Thư sinh thu hồi quạt xếp, cười nói: “Ồ? Lúc nào?”

“Khi hắn vẫn còn là đứa trẻ.” Hắc Vô Thường âm u nói.

Bạch Vô Thường nở nụ cười hiếm thấy: “Khi đó hắn rất đáng yêu.”

“Ngươi từng bế hắn hát đồng dao nữa cơ.” Hắc Vô Thường ném xiềng xích trong tay, xiềng xích gõ lên mặt đất, tạo thành một âm luật quái dị.

Bạch Vô Thường đột nhiên hắng giọng rồi mở miệng hát: “Giữa tháng bảy, mở quỷ môn, quỷ môn mở, quỷ quái ra. Quỷ quái hổ, bán đậu hũ, đậu hũ nát, bát trứng gà, trứng gà trứng gà á à, bên trong có một ca ca, ca ca ra viếng mồ mả, bên trong có nãi nãi ngồi, nãi nãi ra ngoài thắp hương. Bên trong có một cô nương, cô nương đi ra đốt đèn, rơi vào trong sông, vớt không nổi~~~”

“Dừng dừng dừng dừng dừng dừng!” Hải Thanh Mạc nổi da gà khắp người. “Đừng hát đừng hát nữa, các ngươi hát bài đồng dao này cho trẻ con! Chẳng lẽ lúc đó ta lại thích à?”

“Mẫu thân ngươi thích, nghe xong còn cười ha hả.” Bạch Vô Thường ném xiềng xích trong tay, thân hình biến mất không còn tăm hơi.

Hắc Vô Thường cũng xoay người đi khỏi, miệng khẽ thở dài: “Đúng là vật đổi sao dời.”

Thư sinh cầm cây quạt xếp trong tay, nhẹ nhàng gõ mấy cái lên lòng bàn tay mình: “Ta biết rồi, ngươi là con trai của Tích Quy! Chẳng trách khí tức trên người ngươi có gì đó quen thuộc.”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ngươi biết mẹ ta?”

“Đương nhiên, ta nhìn cô ấy lớn lên từ nhỏ, quan hệ giữa chúng ta rất tốt.” Thư sinh cười nói.

Hải Thanh Mạc quan sát dung mạo thư sinh kia: “Tiên sinh, vai vế của ngài cao lắm à?”

Thư sinh lại mở cây quạt xếp ra, chậm rãi phe phẩy vài cái: “Tiểu sinh bất tài, là Đạo chủ Sâm La đạo trong Hoàng Tuyền Cửu Đạo, Ninh Thải Thần. Sư thừa của mẫu thân ngươi là từ Quỷ Môn đạo, quan hệ giữa Sâm La đạo và Quỷ Môn đạo luôn rất tốt.”

“Ngươi tên Ninh Thải Thần à? Thế thì Nhiếp Tiểu Thiến ở đâu?” Hải Thanh Mạc kinh ngạc nói.

(Ninh Thải Thần và Nhiếp Tiểu Thiến là nhân vật chính trong Thiện Nữ U Hồn.)

Ninh Thải Thần cười nói: “Trong sách Ninh Thải Thần cướp Nhiếp Tiểu Thiến, thành giai thoại giữa người và quỷ. Còn ta chỉ hái ánh sáng sao trời, chỉ cần quỷ đạo sớm có ngày đại thành.”

Hải Thanh Mạc hiếu kỳ nói: “Đệ tử Tiên môn bình thường tu hành chỉ để lên tới Thái Thượng sau đó thành tiên. Còn đệ tử Quỷ đạo các ngươi tu hành vì cái gì? Để thành quỷ? Thế thì giơ đao lên tự chém là được mà?”

“Thiên môn có Thiên tiên, đương nhiên Địa phủ cũng có Quỷ tiên. Lúc đầu trong Địa phủ chỉ có một vị Diêm la, trải qua quãng thời gian ngàn năm mới có Thập Điện Diêm La. Đương nhiên tiểu sinh không dám có mong ước lớn như vậy, chỉ muốn trở thành một vị Phán quan áo trắng,theo hầu bên cạnh Diêm Vương.” Ninh Thải Thần mỉm cười dẫn Hải Thanh Mạc đi về phía trước: “LÀ Thành chủ mang ngươi tới Khán Dần thành?”

Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Đúng vậy. Ta bị kẻ khác đuổi giết, Linh Hải bị hủy, tất cả là nhờ Thành chủ cứu giúp kịp thời.”

“Năm xưa Bắc Thần Thánh giáo tới bái kiến Khán Dần Thành, mang mẫu thân ngươi ngươi đi làm Thánh nữ. Thành chủ thầm hổ thẹn nên đặt một cấm chế giữ mạng trong người cô ấy. Nhưng hiển nhiên, mẹ ngươi đã đưa cấm chế cho ngươi.” Ninh Thải Thần cười nói: “Tích Quy rất thương yêu ngươi, tên ngươi là gì?”

Hải Thanh Mạc trả lời: “Ta tên Hải Thanh Mạc.”

“Phụ thân ngươi họ Hải à, hắn là người như thế nào?” Ninh Thải Thần hỏi.

Nhưng câu này lại làm khó Hải Thanh Mạc. Gã vẫn luôn cho rằng phụ thân mình là Nguyên Võ Đế, thậm chí tất cả mọi người trong thiên hạ đều cho là như vậy. Nhưng hắn đã thấy việc năm xưa, vốn dĩ hai người chưa từng có chuyện nam nữ, thậm chí Nguyên Võ Đế cực kỳ suy sụp vì sự tồn tại của Hải Thanh Mạc. Nhưng còn ai có thể là phụ thân của mình? Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Ta chưa từng gặp ông ấy nên cũng không biết.”

“Ai da.” Sắc mặt Ninh Thải Thần bỗng trở nên rất vi diệu. “Chẳng lẽ tiểu ác nữ của chúng ta cũng có ngày bị nam nhân lừa gạt? Thế thì thú vị đây.”

Hải Thanh Mạc nhún vai: “Ai mà biết được?”

Ninh Thải Thần vỗ vai Hải Thanh Mạc: “Ngươi được Thành chủ mang tới, thế thì là vị khách tôn quý nhất của Khán Dần thành, để ta dẫn ngươi đi dạo một vòng trong Khán Dần thành.”

“Ta nghe nói đây là nơi người và quỷ chung sống, thế thì quỷ như thế nào mới có thể đi vào nơi này?” Hải Thanh Mạc nhìn khách khứa trong mấy quán rượu xung quanh, ai nấy hình thù kỳ quái, tất cả đều trông như quỷ.

“Giữa tháng bảy, khi Quỷ môn mở rộng, quỷ chưa đầu thai chuyển thế có thể thông qua Khán Dần thành tiến vào Nhân giới, sau khi ở lại một ngày lại đi khỏi qua Khán Dần thành. Lúc bình thường chỉ có quỷ sai nhận lệnh ra ngoài mới có thể đi vào Khán Dần thành, nhưng chỉ đi tới trong thành chứ không vào Nhân giới.” Ninh Thải Thần trả lời: “Tuy nói là tòa thành mà người và quỷ chung sống, nhưng quy củ rất nghiêm ngặt. Đạo đầu tiên trong Hoàng Tuyền Cửu Đạo, Sát Sinh đạo, chuyên phụ trách truy nã quỷ tự do trong thành.”

Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Nếu nhìn nhận như vậy, hai giới người và quỷ chung sống có vẻ yên bình, sao Thành chủ vẫn phải canh gác Hoàng Tuyền cả ngày lẫn đêm, đang bảo vệ thứ gì?”

“Sinh lão bệnh tử, lại vào luân hồi, đây vốn là chuyện thường tình ở nhân gian. Nhưng cũng có quỷ không muốn vào luân hồi, đa số tụ tập ở Uổng Tử thành. Thành chủ của Uổng Tử thành tự xưng là Quỷ Vương, chống lại Phong Đô Đại Đế ở Quỷ giới. Bọn họ là kẻ không tuân thủ quy củ, thường xuyên có ý đồ xâm lấn Nhân giới. Còn Thành chủ canh giữ ở Hoàng Tuyền, chủ yếu là đề phòng đám ác quỷ tới từ Uổng Tử thành.” Ninh Thải Thần giải thích.

Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Hóa ra là thế.”

Ninh Thải Thần đi tới bên cạnh một quán rượu, ngồi xuống một chiếc ghế đặt ở cửa, tiếp đó gõ nhẹ lên bàn nói: “Cho hai chén rượu.”

Hải Thanh Mạc cũng đi theo, ngồi đối diện với hắn. Gã nhìn thoáng qua lá cờ bên cạnh, bên trong viết bốn chữ: Vong Xuyên Thu Thủy. Hải Thanh Mạc chỉ sang nói: “Viết chữ sai rồi.”

Chưởng quầy miệng cười như sắp nứt đặt hai chén rượu lên bàn, nhìn thoáng qua Hải Thanh Mạc rồi nói bằng giọng the thé: “Mới tới à?’

“Không phải viết ai, đây là rượu được ủ từ nước Vong Xuyên tại Quỷ giới, cho nên gọi là Vong Xuyên Thu Thủy.” Ninh Thải Thần cầm chén rượu lên vẫy nhẹ: “Vong Xuyên, nghe tên đoán nghĩa, uống vào là có thể quên được chuyện cũ năm xưa.”

“Ta hiểu rồi!” Hải Thanh Mạc chỉ vào chén rượu trước mặt, cả kinh nói: “Đây là Mạnh Bà thang! Sao lại đưa ta uống? Chẳng lẽ Thành chủ đưa ta tới đây là để thúc giục ta đầu thai chuyển thế?”

“Ha ha ha, Mạnh Bà thang thì không phải cái giá này đâu.” Ninh Thải Thần cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. “Chén Vong Xuyên Thu Thủy này chỉ có thể khiến ngươi tạm thời quên đi những đau đớn và mệt mỏi trên người. Linh Hải của ngươi đã bị hủy, chắc giờ phút này cảm giác như toàn thân bị hàng ngàn thanh đao kiếm chém vào. Uống một chén đi, sẽ đỡ một chút.”

Hải Thanh Mạc vẫn luôn chịu đau, không muốn vừa vào Khán Dần thành đã lộ vẻ yếu ớt, không ngờ lại bị Ninh Thải Thần nhìn thấu từ lâu. Gã thở dài một tiếng một tiếng, uống một hơi cạn sạch. Chén rượu này nuốt xuống bụng, chỉ cảm thấy như có làn nước ấm chảy khắp toàn thân, tiếp theo cảm giác đau đớn kịch liệt thật sự biến mất. Gã sửng sốt: “Thần kỳ thật.”

“Đúng là thần kỳ, nhưng ngươi phải nhớ một điều.” Ninh Thải Thần cười nói: “Vong Xuyên chỉ có thể khiến ngươi quên, nhưng thực tế mọi thương tổn mà ngươi phải chịu không hề giảm bớt. Nó sẽ khiến đau đớn của ngươi tạm thời biến mất, còn sau khi người say rượu tỉnh lại, tất cả mọi thứ lại càng đau đớn.” Ninh Thải Thần nói xong nhắm hai mắt lại, như đã say.

Hải Thanh Mạc xua tay nói: “Chẳng qua, có lấy một bình mang đi được không?”

“Đương nhiên có thể, trả tiền là được.” Chú quán miệng rộng đi từ bên trong ra, cười nói.

Hải Thanh Mạc lấy từ trong lòng ra một nén vàng: “Thế này đã đủ chưa?”

“Vàng bạc nhân gian, tới Khán Dần thành này không bằng rơm rạ.” Chưởng quầy miệng rộng lắc đầu nói: “Ta không cần thứ đó.”

“Thế phải trả bằng gì?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

“Bằng ba mươi năm dương thọ!” Chưởng quầy miệng rộng đi tới trước mặt Hải Thanh Mạc.

Ngay lúc này Ninh Thải Thần đột nhiên mở mắt, chưởng quầy miệng rộng cả kinh lập tức lùi lại trong quán rượu. Nhưng Ninh Thải Thần không nhìn hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói đầy ẩn ý: “Trời đã sáng.”

Một tia nắng xuyên qua tầng mây, chiếu xuống Khán Dần thành.

Tất cả các cửa hàng đột nhiên đóng chặt cửa, trên đường cái phố đông đúc đột nhiên không còn một bóng người. Ngay cả quán rượu Vong Xuyên cũng khép cửa từ lúc nào không biết, chỉ để lại hai người bọn họ ngồi tại chỗ. Ninh Thải Thần nhỏ giọng nói: “Người tu luyện Quỷ đạo là không thích thấy ánh mặt trời nhất. Ngoại trừ mẫu thân ngươi. Ha ha ha ha. Cáo từ.” Nói xong thân hình Ninh Thải Thần cũng biến mất theo.

Hải Thanh Mạc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Tiếp đó cảnh tượng xung quanh lại thay đổi, tiếng nước đổ vang lên bên tai. Gã xoay người lại, thấy Thành chủ đang ngồi quay lưng về phía mình.

Gã đã tới Hoàng Tuyền.
Bình Luận (0)
Comment