Chương 197: Tọa Vong Khán Dần
Chương 197: Tọa Vong Khán Dần
Chương 197: Tọa Vong Khán Dần
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong hoàng cung, Chu Hi hạ xuống Long Đồ Các, thấy Quan Bạch Phụ và Đoạn Ngôn đang ngồi đó, Thái y đã đi khỏi, vết máu dưới đất cũng được lau dọn. Nguyên Võ Đế nằm trên giường gỗ cạnh đó, gương mặt trầm tĩnh, cứ như chỉ đang ngủ. Chu Hi nhìn những bùa chú kỳ quái dưới mặt đất, thần sắc biến đổi, sau đó chậm rãi nói: “Quân Kiến chi trận. Phụ hoàng đúng là cực kỳ si tình.”
“Còn một vấn đề rất quan trọng.” Đoạn Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Vì sao bệ hạ biết trận pháp này?” Nói xong hắn nhìn sang phía Chu Hi.
Chu Hi chính là kỳ tài trong đạo về trận pháp, do sư phụ là Sở Sơn Cô nên còn biết rất nhiều trận pháp quỷ dị không lưu truyền trên thế gian. Đoạn Ngôn cũng có lý do để nghi ngờ người truyền trận pháp này cho Nguyên Võ Đế chính là Chu Hi.
Chu Hi nhún vai, không trực tiếp trả lời vấn đề này: “Đúng là phụ hoàng thường xuyên tới chỗ ta mượn sách về trận đạo, nhưng ta chưa từng dạy bất cứ trận pháp nào cho phụ hoàng.”
Đoạn Ngôn cả giận nói: “Điện hạ đúng là biết cách phủi sạch cho mình!”
“Yên tâm, Quỷ Kiến trận sẽ không chết.” Chu Hi xua tay, tiếp đó đi tới trước người Nguyên Võ Đế, nhìn mũi châm bạc kia rồi lắc đầu nói: “Tỏa Hồn châm, đúng là dư thừa. Bao năm qua phụ hoàng vẫn luôn muốn đi, thôi thì để cho người đi, hoàn thành rồi đương nhiên sẽ về, không hoàn thành thì...”
Đoạn Ngôn thần sắc không đổi, ngay cả Quan Bạch Phụ vẫn luôn bình thản tự nhiên cũng hơi nhướn mày.
Chu Hi rất hài lòng với phản ứng của họ, bấy giờ mới nói đầy ẩn ý: “Chẳng phải vẫn còn ta à?”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thần Đô thành, Tư Không Nhai thu kiếm, dắt dây cương. Tiêu Thanh đã thu dọn hành lý xong, ngồi lên trên lừa. Cô cười nói: “Công tử, đào hoa kiếp của ngài đã bị phá, chúng ta có thể về được rồi.”
Tư Không Nhai khẽ thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc, ta thấy rất hưởng thụ cảm giác chìm sâu vào đào hoa kiếp này.”
“Tiếc nuối cái nỗi gì, ngươi trầm luân như vậy mà xứng gọi là đào hoa kiếp? Rõ ràng chỉ là tương tư đơn phương.” Tiêu Thanh chế nhạo.
Tư Không Nhai xua tay: “Ngươi thì biết gì, có một số tình yêu không nói ra miệng.”
“Không, ta nói.” Hồng Niệm nhìn về phía hắn: “Ta hoàn toàn không có cảm giác gì với ngươi.”
“Ai da, thật khiến ta đau lòng.” Tư Không Nhai ra vẻ đau đớn ôm chặt lấy ngực: “Nhưng không sao, núi cao đường xa, thể nào chúng ta cũng có lúc gặp lại. Có lẽ lần này gặp nhau là đào hoa kiếp, lần sau gặp nhau sẽ là đào hoa duyên.”
Hồng Niệm bình tĩnh trả lời: “Chúng ta mà gặp nhau, chỉ có một khả năng, đó là ta muốn giao dịch với Thiên Khư các.”
“Ồ? Giao dịch ra sao?” Tư Không Nhai hỏi.
“Người bình thường không thể vào trong Khán Dần thành, vì Khán Dần thành là điểm cuối của Nhân giới, là dịch trạm tới Quỷ giới. Hơn nữa ta là hậu nhân của tướng quân, người mang quân hồn, có thể khiến quỷ tà kinh sợ, như vậy càng không vào được. Nhưng câu nói thường thấy của Thiên Khư các là?” Hồng Niệm âm u hỏi.
Tư Không Nhai mỉm cười trả lời: “Mọi chuyện đều có giá của nó.”
Hồng Niệm gật đầu đáp: “Được.”
Tư Không Nhai dắt đây dương đi tới: “Vậy ta sẽ ở lại trong Thiên Khư các, chờ cô nương tới.’
Tiêu Thanh ngồi trên lừa vẫy tay với Hồng Niệm: “Tỷ tỷ, tạm biệt.”
Hải Thanh Thiên nhìn theo bóng dáng bọn họ đi khỏi, khẽ thở dài: “Hồng Niệm tỷ tỷ, ta cũng phải đi đây.”
Hồng Niệm nhíu mày nói: “Sao vội thế?’
“Nơi này phát sinh biến cố quá đột ngột. Ta phải lập tức trở lại Lan Lăng thành, thuật lại mọi chuyện cho đại ca và cha. Còn tiếp theo làm như thế nào, ta cần nghe bọn họ chỉ dẫn.” Hải Thanh Thiên chắp tay nói: “Hồng Niệm tỷ tỷ cũng có thể đi cùng ta.”
Hồng Niệm cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta tạm thời ở lại Thần Đô, xem xem có thể thăm dò được nhiều tin tức hơn không. Đợi tới lúc, ta sẽ tới Lan Lăng thành tìm ngươi.”
“Được, ta cũng sẽ báo tin cho Quân Kiến sơn.” Hải Thanh Thiên vung trường kiếm, đạp chân lao đi: “Hồng Niệm cô nương, chúng ta gặp nhau ở Lan Lăng thành!”
Hồng Niệm chắp tay: “Được.”
“Tiểu Hồng Niệm, ngươi là Tổng quản Thần Cung giám, lớn hay nhỏ thì cũng có quan tước. Không ngoan ngoãn ở lại Thần Đô thành, lại chạy tới Bắc Thần làm cái gì?” Ngọa Hổ bất đắc dĩ nói.
Hồng Niệm quay đầu lại mỉm cười bước tới: “Không đi cũng được. Dù sao hắn cũng đã nói, ta ở đây chờ hắn là được.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi Hải Thanh Mạc mở mắt ra lại phát hiện mình đang lơ lửng trên bầu trời ngàn dặm. Gã cúi đầu quan sát, nhìn theo hướng nam, lại thấy một vùng biển màu đen vô bờ; nhìn xuống bên dưới thì thấy một tòa thành trì khổng lồ. Bây giờ đã là đêm khuya nhưng trong thành thắp đầy đèn lồng, dòng người chen chúc xuống đẩy, cực kỳ náo nhiệt. Đây hoàn toàn khác quỷ thành trong tưởng tượng của gã.
Thành chủ nhận ra vẻ nghi hoặc của gã bèn giải thích: “Khán Dần thành tọa vong Nam Hải, ban ngày cực kỳ yên tĩnh, còn tới đêm khuya lại có quỷ mị dạ hành, hết sức náo nhiệt.
Hải Thanh Mạc liếm môi: “Bên dưới... có quỷ à?”
“Hôm nay chỉ là ngày thường, quỷ bình thường không thể ra ngoài, nhưng chắc sẽ có một số quỷ sai.” Thành chủ nói.
Hải Thanh Mạc nhướn mày: “Xuống dưới xem thử nhé?”
Thành chủ vung ống tay áo: “Ta phải về Hoàng Tuyền, khi thái dương mọc lên ở đằng đông sẽ có người mang ngươi tới đó. Ngươi muốn xem, vậy tự tới xem!”
Nói xong Hải Thanh Mạc bị lực lượng từ ống tay áo hất văng xuống, đập vào giữa đám người. Mọi người kinh hãi la hét, dồn dập né tránh.
“Ơ kìa, có người lao vào thành?” Một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
“Xì. Vừa rồi ta cảm giác được khí tức của Thành chủ lướt qua trên không trung, người này là Thành chủ mang tới.” Một giọng nói âm dương quái khí khác vang lên.
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu xem thử, lập tức kinh hãi. Chỉ thấy hai người vừa nói một gương mặt vàng vọt gầy gò, trông như ma quỷ, một hai chân rời mặt đất, tám phần mười là quỷ thật. Gã căng thẳng nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Quỷ à?”
“Vớ vẩn!” ‘Người’ hai chân rời mặt đất mắng: “Chúng ta là dân chúng trong thành, tuy cũng tu hành quỷ đạo vài chục năm nhưng vẫn là người thật!”
“Thành quỷ thì mất mặt lắm sao?” Một giọng nói uể oải vang lên trong góc.
Hải Thanh Mạc quay đầu, lại càng hoảng sợ, chỉ thấy bên cạnh có hai người, một đen một trắng, tay cầm xiềng xích, chính là Hắc Bạch Vô Thường quen biết mình đã lâu. Gã vẫy tay nói: “Hai vị, lại gặp mặt rồi?”
“Lại gặp mặt?” Hắc Vô Thường nhìn Hải Thanh Mạc một cái: “Người bình thường cả đời chỉ gặp chúng ta có một lần. Nếu ngươi nói chúng ta từng gặp mặt, vậy rất có thể là hai huynh đệ chúng ta thất trách.’
Bạch Vô Thường nhấc đôi mắt uể oải vô lực của mình lên, quan sát Hải Thanh Mạc: “Chúng ta từng gặp nhau lúc nào?”
Hải Thanh Mạc vội vàng rùng mình: “Chưa từng gặp.”
“Nói chuyện với huynh đệ Vô Thường phải cẩn thận, xưa nay trong mắt bọn họ không chứa được hạt cát nào.” Một giọng nói nho nhã ôn hòa vang lên, Hải Thanh Mạc quay đầu lại, thấy một nam nhân mặc đồ thư sinh. Nam nhân này dáng vẻ tuấn tú, tay cầm quạt giấy, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt ra thì trông không khác gì người bình thường.
Thư sinh kia nhìn Hải Thanh Mạc một lúc, thần sắc hơi đổi.
Hải Thanh Mạc cúi đầu nói: “Ta mới thấy Vô Thường huynh đệ trong tranh.”
“Hóa ra là thế.” Thư sinh cẩn thận đánh giá Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc cảm nhận được ánh mắt của đối phương, có phần mất tự nhiên: “Chúng ta từng gặp nhau chưa?”
“Chưa từng, chẳng qua trông ngươi hơi giống một vị cố nhân của ta.” Thư sinh mỉm cười sau đó vung tay, mở cây quạt xếp: “Hoan nghênh tới, Khán Dần thành.”