Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196: Gửi Một Câu

Chương 196: Gửi một câu Chương 196: Gửi một câu

Chương 196: Gửi một câu

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Thanh Mạc còn tưởng phía xa sẽ có một trận đại chiến, không ngờ chỉ một lúc sau là Khán Dần Thành chủ đã trở lại bên cạnh gã. Thành chủ nói nhẹ như mây gió: “Đi đi.”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Xong rồi?”

“Ta là Khán Dần Thành chủ.” Thành chủ nói đầy ẩn ý: “Ta đã làm việc thì chỉ có hai kết quả. Thứ nhất là nhanh chóng giải quyết, thứ hai là trời long đất lở!”

“Không hổ là sư phụ ta!” Hải Thanh Mạc giơ ngón tay cái.

“Ta không phải sư phụ ngươi.” Thành chủ đi tới đặt tay lên vai Hải Thanh Mạc: “Ta đã nói rồi, chỉ có thể tạm thời bảo vệ tính mạng cho ngươi.”

Hải Thanh Mạc cảm thấy Thành chủ định mang mình đi vội vàng nói: “Hồng Niệm cô nương và tam đệ còn ở Thần Đô thành, mang bọn họ đi cùng!”

“Ngươi nghĩ Khán Dần thành là chỗ ai ai cũng có thể bước vào ư? Tam đệ của ngươi còn tu luyện Kim Cương kiếm ý, nếu vào Khán Dần thành sẽ khiến vạn quỷ cắn xé.” Khán Dần Thành chủ nói.

Hải Thanh Mạc nghi hoặc: “Ta không hiểu, rõ ràng Khán Dần thành là địa điểm mà Nhân giới ngăn cản Quỷ giới, vì sao nghe lời của Thành chủ thì cứ như là trạm dịch của Quỷ giới tại nhân gian?”

“Khán Dần thành khác với Vạn Kiếm sơn, Đào Hoa trang và Tu la đảo, đó là nơi người và quỷ chung sống, là điểm cuối của Nhân giới, cũng là điểm cuối của Quỷ giới.” Khán Dần Thành chủ chậm rãi nói: “Cho nên, trên người không có quỷ khí thì không thể bước vào trong thành. Ví dụ như tam đệ của ngươi.”

“Còn Hồng Niệm cô nương thì sao?” Hải Thanh Mạc vội vàng hỏi.

“Thằng nhóc, ngươi lợi hại hơn mẹ ngươi rồi, da mặt còn dày hơn một chút.” Thành chủ thở dài một tiếng: “Vị cô nương kia cũng không đi được, cô ấy là con gái của tướng quân, trên người mang khí tức uy nghiêm chính trực. Nếu cô gái đó mà vào thành, chỉ dẫn tới bất ổn.”

“Được rồi.” Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: “Vậy sư phụ thay ta báo tin bình an .”

Khán Dần Thành chủ im lặng, tuy là một trong bốn vị Thánh nhân canh gác tứ giới nhưng hắn cũng là một nhân vật rất đặc biệt. Sơn chủ trấn thủ Vạn Kiếm trận, là Kiếm Tiên mà thiên hạ ngưỡng mộ, là hóa thân của chính khí. Trang chủ ngồi trên Đào Hoa trang, ngăn cản Thiên môn cả ngàn năm, mang đậm khí chất phong lưu. Đảo chủ xuất kiếm vạn sóng triều, không lưu lại tung tích gì tại nhân gian, là người thần bí nhật. Khi mọi người nhắc tới ba vị Thánh nhân này đều mang vẻ kính nể ngưỡng mộ và sùng bái, nhưng nhắc tới Khán Dần Thành chủ lại luôn có vẻ sợ hãi.

Tiên nhân trên cao chót vót, tuy cường đại nhưng mọi người lại thích sùng bái.

Ma Tôn hung tàn độc ác, tuy tàn bạo nhưng mọi người lại chỉ cam ghét.

Chỉ có quỷ, bất luận là tốt hay xấu đều khiến mọi người sợ hãi.

Khán Dần Thành chủ là người trấn thủ Quỷ giới, Thập Điện Diêm La gặp hắn cũng không dám nói năng ngông nghênh. Nhưng Hải Thanh Mạc này có vẻ rảnh rỗi là nói mấy lười thái quá, mà khổ nỗi Khán Dần Thành chủ lâu lắm rồi không gặp được người như vậy, trong thời gian ngắn cũng không biết nên trả lời ra sao.

Tức giận, có vẻ khiến mình mất giá.

Nghe lời, hình như lại khiến mình càng mất giá.

Hải Thanh Mạc không buồn để ý, tiếp tục hỏi lại lần nữa: “Báo tin bình an thôi sư phụ, với năng lực của ngài chỉ cần hô một tiếng là được mà.”

“Chuyện này để ta.” Một bộ áo đỏ xuất hiện trước mặt hai người.

Khán Dần Thành chủ nhìn hắn một cái, nhướn mày nói: “Ngươi là truyền nhân của Sở Sơn Cô?”

“Ra mắt Khán Dần Thành chủ. Sư phụ thường xuyên nhắc tới người với ta, nói năm xưa mình vào Khán Dần thành tìm kiếm một vị cố nhân, cuối cùng đánh cờ với ngài bên Hoàng Tuyền suốt ba ngày. Người thua nên đành phải trở về.” Chu Hi khẽ cúi đầu nói.

Khán Dần Thành chủ gật đầu nói: “Đó là chuyện rất lâu trước kia.”

Chu Hi cười nói: “Nhưng sư phụ luôn nhớ mãi không quên.”

“Hải Thanh Mạc, đi thôi.” Khán Dần Thành chủ lại đặt tay lên vai Hải Thanh Mạc. “Còn gì cần nói thì nói với hắn.”

“Nói với Hồng Niệm cô nương, đợi ta trở về đón cô ấy.” Hải Thanh Mạc cười nói.

Chu Hi vuốt ve chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay mình: “Hiểu rồi. Ngươi sẽ bắt đầu tu hành Quỷ đạo, từ nay hai đường khác biệt, bảo cô ấy không nên chờ ngươi nữa.”

“Tên khốn kiếp!” Hải Thanh Mạc mắng.

“Cáo từ!” Khán Dần Thành chủ giơ tay trái kết thủ quyết, kéo theo Hải Thanh Mạc hóa thành một bóng đen bay lên cao.

Chu Hi vuốt cằm: “Đây là Khán Dần Thành chủ à? Chỉ nói với hắn mấy câu mà cảm giác như thần thức của mình bị lệ quỷ cắn xé, đúng là khiến người ta sợ hãi.” Nói xong câu này hắn xoay người trở lại Thần Đô thành.

Trong Thần Đô thành, Tư Không Nhai thu kiếm, tìm một tảng đá vỡ ngồi xuống, xua tay nói: “Không đánh nữa không đánh nữa, cái tên này chẳng khác nào quái vật. Ta không đánh nổi.”

Ngọa Hổ cũng thu kiếm: “Ngươi lợi hại hơn trong tưởng tượng của ta.”

“Nếu đã thế.” Hồng Niệm đã nghỉ ngơi một lúc lâu, khôi phục được không ít sức lực, cô lại cầm Hà Ảnh kiếm đứng dậy: “Để ta!”

Tư Không Nhai lắc đầu nói: “Không cần. Nếu hắn bỏ trốn thuận lợi, bây giờ đại ca của cô có đuổi cũng không kịp.”

“Nực cười, chỉ cần hắn còn ở nhân gian, thế thì không cach nào thoát khỏi tay ta!” Ngọa Hổ thu trường kiếm, tung người lướt qua bên cạnh Hồng Niệm, mọi người hoàn toàn không kịp phản ứng. Nhưng Chu Hi đột nhiên hiện thân, xuất chưởng đánh lui Ngọa Hổ.

Chu Hi cất cao giọng nói: “Đừng đuổi nữa. Hải Thanh Mạc đã bị người khác mang đi, với năng lực của ngươi cũng không đuổi kịp đâu, có đuổi cũng không đánh được.”

“Ai mang hắn đi?” Ngọa Hổ quát khẽ: “Người của Lan Lăng thành hay Quân Kiến sơn?”

“Khán Dần Thành chủ đích thân tới mang hắn đi. Nếu Tổng quản Chưởng Ấn dũng mãnh như vậy, thế thì mời mang theo các mãnh tướng trong cung đình tới Khán Dần thành đòi người.” Giọng nói của Chu Hi đầy ý chế nhạo: “Ta không có ý kiến.”

Ngọa Hổ hừ lạnh một tiếng: “Cung đình chủ phụ trách an nguy cho hoàng thành, nếu hắn đã trốn khỏi Thần Đô thành, vậy tiếp theo là vấn đề truy bắt.”

Hải Thanh Thiên khó nhọc bò từ dưới đất lên, phủi bụi đất trên người hỏi: “Nhị ca của ta có khỏe không?”

“Không tốt lắm, Linh Hải bị hủy hoại, chỉ còn một hơi giữ mạng. Nhưng ít nhất có Khán Dần Thành chủ ở bên cạnh bảo vệ chu toàn cho hắn, có thể nói hắn không chết được.” Tuy Chu Hi trả lời Hải Thanh Thiên nhưng lại nhìn về phía Hồng Niệm: “Con đường tu hành tương lai của hắn coi như phế bỏ, cho dù tu bổ Linh Hải tới mức độ tốt nhất cũng chỉ như phụ hoàng, giữ được một phần tu vi lúc trước, không còn hi vọng tiến bộ. Nhưng ngược lại tu luyện quỷ đạo, có lẽ cũng coi là một con đường.”

Hồng Niệm im lặng một hồi rồi hỏi: “Hắn còn nói gì nữa?”

Chu Hi mỉm cười day day mi tâm, nở nụ cười dịu dàng: “Hắn nói: ‘chờ ta về thành đón cô’.”

Hồng Niệm đầu tiên sửng sốt, tiếp đó gương mặt hơi đỏ lên, không nói gì tiếp.

Sắc mặt Ngọa Hổ trở nên khó coi: “Lần sau ta mà gặp thằng nhãi ấy, chắc chắn sẽ băm nó ngàn vạn nhát!”

“Có cái mà đợi cũng tốt. Ta phải về cung thăm phụ hoàng đây.” Chu Hi vỗ vai Hồng Niệm, tiếp đó nhìn thoáng qua Tư Không Nhai, nói đầy ẩn ý nói: “Kiếp của ngươi, đã phá.”

Tư Không Nhai bấm ngón tay mấy cái, tiếp đó biến sắc: “Phải rồi. Kiếp của ta phá rồi! Thế này là sao!”

“Bởi vì không hề có hi vọng, cho nên đào hoa kiếp đã phá.” Chu Hi tung người đi khỏi, cười ha hả nói: “Nói vậy cũng coi là chính ngươi tự phá kiếp của mình!”
Bình Luận (0)
Comment